#9
Bé Dạ Phong của chúng ta bị tổn thương nặng nề, tay ôm ngực chạy tới bên anh trai
"Anh hai. Trái tim nhỏ bé của em"
Dạ Lãnh liếc nhìn thằng em thần kinh của mình một cái
"Làm sao?"
"Anh không nghe thấy chị dâu nói gì sao? Em bị tổn thương"
Anh tuyệt tình nói
"Cô ấy nói sai sao?" Vợ anh nói gì chả đúng
Dạ Phong bị chém thêm một đao nữa, đau đớn ngã khuỵ
"À không đúng"
Dạ Điệp gắp miếng thịt bò cho anh yêu của mình thì như nhớ ra gì đó nói
"Không đúng gì cơ "
Dạ Phong bị tổn thương nhưng vẫn ngóc đầu lên hóng chuyện
Cô cười tươi nhìn Dạ Lãnh
"Anh yêu của tôi làm gì có lông chân. Phải là không bằng một cọng tóc"
Bạn nhỏ Phong của chúng ta bị đao này chém cho không ngồi dậy nổi
Dạ Lãnh nhìn cô gái đang nịnh nọt mình thì cười, ánh mắt ấm áp
"Định bày trò gì ư?"
Bị vạch trần nhưng Dạ Điệp không hề xấu hổ
"Không hề nha. Người ta vô cùng ngoan ngoãn. Với lại đúng là anh không có lông chân mà. Không tin anh vạch quần anh lên xem. Chân trắng với thẳng hơn cả chân em"
Nghe thấy cô nói từ "vạch quần " ánh mắt Dạ Lãnh trở lên sâu lại
Anh nắm lấy tay cô kéo vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ của Dạ Điệp thật sâu
Dạ Phong cố gắng lắm mới ngồi dậy được thì thấy cảnh trên ghế liền bất tỉnh nhân sự luôn
Anh thật không muốn sống nữa
Nụ hôn này rất dài
Vốn dĩ Dạ Điệp muốn đắm chìm lâu hơn nữa
Nhưng mà....
Mẹ nó
Khó thở quá
Cuối cùng không chịu được cô đẩy anh ra, thở hồng hộc
"Anh đấy. Tự nhiên kích động vậy làm gì"
Dạ Lãnh chăm chú nhìn đôi môi đỏ ướŧ áŧ đang cố hít không khí của Dạ Điệp, tay ôm cô chặt hơn
" Tháng sau là sinh nhật em đúng không?"
"Đúng vậy"
Anh yêu nhà cô định hỏi cô thích gì ư?
"Ừm. Vậy đủ 18 tuổi rồi"
Nghe thấy anh nói vậy, mặt Dạ Điệp bỗng đỏ bừng
"Anh đấy. Đầu óc đen tối"
Nhìn cô bé đang ngượng ngùng trong lòng mình, anh bật cười
"Anh đen tối lúc nào?"
Dạ Điệp bị anh trêu chọc, phồng má phản kháng
"Anh dám nói không có"
Dạ Lãnh cười định trêu cô thì nghe thấy tiếng phục vụ nói
"Lục tiểu thư. Phòng ăn này đã có người rồi. Không thể được"
"Này cô có biết Lục tiểu thư là ai không mà dám nói thế"
"Có chuyện gì thế?"
Dạ Lãnh hỏi
Người phục vụ vào
"Tư tiên sinh. Rất xin lỗi ngài vì đã làm ồn"
"Ra là Tư tiên sinh"
Một giọng nữ truyền đến
Nghe thấy giọng nói này, Dạ Điệp chỉ muốn ói mửa một trận
Mẹ nó
Đi ăn cũng không yên
Lục Hoa nở nụ cười duyên dáng nói với Dạ Lãnh
Vốn dĩ cô ta và quản lí định đến đây ăn trưa để tìm một vài lão già có quyền lực để tìm cách cứu vãn sự nghiệp của mình
Ai ngờ lại gặp Tư Dạ Lãnh
Lần này cô ta sẽ quyến rũ cho bằng được anh
Cô ta không tin mình không làm được
Đang định bước đến thì cô ta thấy Dạ Điệp đang ngồi trong lòng anh, nụ cười liền vặn vẹo
Mẹ kiếp
Con điếm này sao lại ở đây
"Bạn học Tư ăn trưa ở đây à?"
Nghe thấy cô ta hỏi, Dạ Điệp chán không thèm trả lời
Cô vươn người với một con tôm, lột vỏ
Thấy cô không trả lời, cô ta ngượng ngùng
Con đĩ này dám coi thường cô ta
"Sao vậy, bạn học Tư có bạn trai cao quý liền coi thường bạn cùng lớp sao?"
Dạ Điệp bực mình nhìn sang Dạ Phong đã bình phục đứng dậy
"Không thấy ruồi muỗi vo ve điếc tai à. Mau xua hộ tôi cái"
Dạ Phong liền nhận lệnh
"Vâng. Tuân mệnh chị dâu"
Sau đó anh ta đến bảo với phục vụ
"Mau đuổi cút mấy người này cho anh hai với chị dâu tôi ăn cơm"
"Vâng vâng ạ"
Phục vụ quay sang nói với Lục Hoa và quản lí của cô ta
"Mời 2 người đi đến phòng khác"
Lục Hoa nghiến răng ken két, ánh mắt độc ác nhìn Dạ Điệp đang mải mê lột vỏ tôm
Con chó này
Mày chờ đấy
Sau đó giậm châm cùng người quản lí ra ngoài
Cánh cửa vừa đóng lại, Dạ Điệp bỏ con tôm đã lột vỏ vào bát, đưa cho Dạ Lãnh
"Anh yêu ăn đi. Em đi vệ sinh chút"
Dạ Lãnh nhìn vào đôi mắt khát máu của Dạ Điệp liền hiểu cô định làm gì liền nói
"Nhanh lên đó "
"Vâng. Chờ em nha anh yêu"
Sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng
[.....]
Bên ngoài
Dạ Điệp nhanh chân bước đuổi theo Lục Hoa
Thấy cô ta phía trước, cô bước tới quàng tay cô ta
"Chúng mình cùng đi vệ sinh đi bạn học Lục"
Sau đó kéo cô ta đi về hướng nhà vệ sinh nữ
[....]
Trong nhà vệ sinh nữ
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, cô ta liền đẩy Dạ Điệp ra
"Nói đi. Mày muốn gì?"
Thông báo: Truyện của mình sẽ không có H vì mình chưa đủ 18 😂😂😂😂😂😂😂😂