Tuyết Băng thường xuyên đến thăm A Liên và Uyển Uyển. Mọi người đều mặt mày buồn rầu.
Sau khi sinh Âu Thiên xong, mỗi đêm Tuyết Băng mang đồ dạ hành lén đi ra ngoài. Âu Phong cũng tỉnh táo ngồi dậy đi theo nàng. Anh biết nàng muốn đi đâu và làm gì. Anh không ngăn cản. Chỉ âm thầm đi theo để bảo vệ. Anh biết chuyện gì Tuyết Băng đã quyết định thì sẽ làm đến cùng.
Ánh trăng khuyết làm mọi vật u tối không thấy rõ.
Gió đêm lạnh thấm vào da thịt người ta. Một cái bóng thoắt ẩn thoát hiện di chuyển trên mái nhà. Như một cơn gió nhẹ lướt qua.
Đầu tiên, cô đến Thiếu Lâm tự. Bước vào phòng phương trượng đại sư của Thiếu Lâm Pháp Huyền.
- Xin hỏi thí chủ đêm khuya đến tìm lão nạp có việc gì?
Tuyết Băng lạnh nhạt nói như không phải chuyện của mình:
- Ta đến báo thù.
Pháp Huyền hỏi:
- Người muốn báo thù cho ai?
- Ma Thiên Tuyết.
Phương Trượng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh:
- Ngươi là đồng bọn của Ma Nữ.
Tuyết Băng cười nhạt:
- Dám hại gϊếŧ tỷ tỷ của ta. Đi chết đi.
Lưỡi kiếm của Tuyết biến hóa không ngừng. Phương trượng đại sư ban đầu không một chút sợ hãi. Dần dần phát hiện mỗi đường kiếm pháp đều dồn ông đến sát huyệt. Có thể phòng ngự lại không có khe hở để công kích.
Pháp Huyền cố gắng chống đỡ nhưng từ từ lâm vào bị động. Mặc cho người ta chém gϊếŧ.
Tuyết Băng muốn họ chết thật chậm rãi. Cô khiến họ cảm nhận nỗi sợ hãi trước khi chết. Đến khi trên người Pháp Huyền vết kiếm chém rất nhiều nhát. Đếm không hết. Máu chảy ra thấm ướt tăng y nâu vàng. Chiếc lưỡi của ông ta còn nằm cách không xa trên mặt đất. Tứ chi dứt đoạn. Thủ pháp tàn nhẫn.
Đệ tử Thiếu Lâm phát hiện ra thì Phương trượng đại sư Pháp Huyền đã mất máu mà chết. Trong một đêm các đại sư đều có cùng một cách chết. Thiếu Lâm tự tràn ngập mùi máu tanh.
Sáng hôm sau, quan quân triều đình đến niêm phong Thiếu Lâm tự. Giải tán các đệ tử.
Bạch Ni phái được Tuyết Băng ưu tiên nhất. Cả môn phái này đều chết không toàn vẹn. Xác rải rác khắp nơi. Tứ chi không rõ của ai với ai.
Các môn phái khác gần như đều không thoát. Chưởng môn chết vào đêm khuya với nhiều cách chết rất kinh khủng. Còn các đệ tử thì không có một tí khóc thương. Như rắn mất đầu không ngừng chém gϊếŧ nhau tranh giành làm chưởng môn.
Giang hồ võ lâm như đàn kiến vỡ tổ. Chà đạp lên nhau mà sống. Chạy toán loạn tứ phương.
Triều đình ra chiếu chỉ nếu các môn phái tụ tập thì gϊếŧ không tha.
Tuyết Băng ôm Âu Thiên nhìn về hướng vách núi.
- Tỷ tỷ người có còn sống không? Muội đã báo thù cho tỷ.
Âu Phong lặng lẽ khoát lên vai nàng một chiếc áo choàng lông trắng mềm.
* * *
Dưới vách núi có hai thân ảnh không ngừng di chuyển hướng lên trên.
Không ai khác là Thiên Tuyết và Lang Vương.
Thiên Tuyết bụng tròn to dự đoán chắc sắp sinh. Di chuyển chậm chạp. Lang Vương theo sau gót.
Mấy tháng trời sau khi tịnh dưỡng xong họ bắt đầu tìm kiếm đường lên. Vách núi này quá cao và sâu.
Mất khá nhiều thời gian và khó khăn họ mới tìm được đường leo lên.
Nếu là người khác thì xác định cả đời ở dưới đó luôn.
Leo lên tên nơi, Thiên Tuyết ôm bụng thở dốc. Lang Vương đỡ nàng đến một gốc cây nghỉ ngơi.
- Nàng có bị thương ở đâu không?
Thiên Tuyết mặt tái nhợt vì vận nội công quá nhiều lần. Chậm rãi nói:
- Không. Chỉ hơi mệt thôi.
* * *
Ma Cung truyền đến tin tức tốt. Tỷ tỷ còn sống đã trở về.
Tuyết Băng đến nơi chỉ thấy Lang Vương đi qua đi lại.
- Tỷ tỷ của ta đâu?
- Nàng ấy ở bên trong.
Cô bước vào thấy thần y Lạc Thiên đang ở đó đỡ đẻ. Đúng là cảnh hiếm thấy trên đời.
Cô cầm tay tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ ráng chịu đựng.
Thiên Tuyết nắm chặt tay của Tuyết Băng.
Sau một hồi, Thiên Tuyết vật vã quằn quại. Đứa bé cuối cùng cũng chịu ra ngoài.
Lạc Thiên bế đứa bé quấn vào tấm vải đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
- Là con gái.
Lang Vương bế đứa bé trên tay giương mặt than cười cưng chiều.
Rồi đưa đặt lên kế bên của Tỷ tỷ. Thiên Tuyết cười nói:
- Gọi là Ma Thiên Băng.
Lang Vương gật đầu:
- Được.
Tuyết Băng bế Thiên Băng trêu ghẹo tỷ:
- Sau này, con tỷ lớn lên làm con dâu của của muội đi. Haha.
Thiên Tuyết cũng phải bó tay với cô nói:
- Nó chịu ta cũng đồng ý.
Hôn sự từ nhỏ của hai đứa bé như vậy được đính ước.
Tuyết Băng thường xuyên bế Âu Thiên đến Ma Cung chơi.
Hại Âu Phong muốn chơi với con cũng phải đến Ma Cung làm khách.
Phải nói gặp Thiên Tuyết như gặp đại ma nữ. Một chiến thần cũng phải nể sợ nàng ta.
Mỗi ngày, nàng ta đều chơi đùa cùng với đám thú độc nhất vô nhị ở khắp mọi nơi được đưa về đây.
Tuyết Băng cũng rất có hứng thú nhưng Âu Phong không đồng ý.
Hai bên qua lại như người một nhà.
- The end-