Chương 19: Xem ra rất ngon miệng

Số lần tầm mắt Thẩm Ngạn dừng lại trên người cô, lại nhiều hơn một ít.

Vào ban đêm, Nguyễn Kiều Kiều tắm rửa, tiện tay cầm tấm khăn lông bọc lấy mình bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm.

Ánh mắt Thẩm Ngạn dừng trên người cô, trong lúc cô vô ý liếc tới thì anh ta cũng không hề có ý né tránh, thay vào đó còn tự nhiên đối mặt với cô.

Hai người đều không nói gì, Nguyễn Kiều Kiều nhướn mày nhìn anh ta.

"Cảnh sát Thẩm, có thể cho tôi mượn áo ngủ được không?"

"Xin chờ một chút."

Thẩm Ngạn đứng lên từ ghế sô pha, thân hình thẳng tắp.

Nguyễn Kiều Kiều không nhìn đi nơi khác mà nhìn bóng lưng xuất sắc vai rộng hông hẹp của Thẩm Ngạn bằng ánh mắt thưởng thức.

Cô liếʍ môi, thân hình của người đàn ông này thật đẹp, xem ra rất ngon miệng.

Không cần chờ đợi quá lâu, anh ta cầm một bộ áo ngủ của nam từ trong phòng ngủ ra, bộ quần áo ngủ tay dài sọc vuông màu xanh đậm.

Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy rồi ướm thử lên người, dáng người của cô cũng không thấp nhưng vạt áo của chiếc áo ngủ vẫn dài qua bắp đùi cô, có thể mặc nó như mặc váy được luôn, về phần quần thì càng không cần phải nói nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngạn, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ chưa rời khỏi, khoảng cách giữa cô và anh ta chưa tới nửa mét.

"Cảnh sát Thẩm, chỗ này của anh không có quần áo của con gái à? Bạn gái hay bạn gái cũ chưa từng ở lại qua đêm ư?"

"Không có bạn gái, cũng không có bạn gái cũ." Thẩm Ngạn bình tĩnh đáp.

Nguyễn Kiều Kiều tùy ý ờ một tiếng.

"Không ngờ một người đàn ông như cảnh sát Thẩm lại độc thân từ trong bụng mẹ, nhất định không phải là không có người thích mà là do tầm mắt của anh quá cao."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Ngạn bỗng hiện ra vẻ kinh ngạc.

Dù sao từ lúc ở chung Nguyễn Kiều Kiều vẫn luôn biểu hiện ra mình là người ít nói, đột nhiên cô lại có hứng thú nói chuyện với anh ta, chủ đề của cuộc nói chuyện còn là sự riêng tư của anh ta nữa chứ.

Anh ta còn chưa nói tiếp, Nguyễn Kiều Kiều lại đột nhiên nói.

"Hình như vị nữ cảnh sát nằm vùng họ Hạ kia có tình cảm với sĩ quan cảnh sát Thẩm đây."

Câu nói đột ngột này của Nguyễn Kiều Kiều cũng không làm Thẩm Ngạn cảm thấy ngạc nhiên, đôi mắt đen nhanh không có một chút dao động.

Quả nhiên anh ta biết.

Nguyễn Kiều Kiều thoáng cân nhắc trong lòng, trên mặt cô cũng không biểu hiện gì, giống như chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện tình yêu mơ mộng của một thiếu nữ.

"Vậy còn cô?" Giọng điệu người đàn ông đứng đắn, giống như chỉ nói chuyện bình thường.

Hả?