- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kiếm Hiệp
- Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn
- Chương 7: Chiếc túi thơm
Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn
Chương 7: Chiếc túi thơm
Chương 7
Trở lại vương phủ, Diệp Vy ngồi trong phòng thất thần. Những lời An Hưng vương nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Hắn nói nàng rất giống vị vương phi quá cố của hắn, đây là lý do vì sao nàng được đưa về vương phủ. Hắn muốn cùng nàng giao dịch, chỉ cần nàng đóng giả làm nha đầu trong phòng của hắn, hắn sẽ giúp nàng tìm được Hoa.
Diệp Vy không lập tức đồng ý An Hưng vương mà nói muốn suy nghĩ. Nàng trở về phòng suy nghĩ cả một đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được. Thẳng đến ngày hôm sau mới bưng đôi mắt gấu trúc dậy làm việc.
“Sao không ngủ thêm một chút nữa rồi dậy.”
Giọng nói dì Lan vang sau lưng làm nàng giật cả mình.
“Chào buổi sáng dì Lan.”
Dì Lan xua tay: “Đi đi. Về phòng ngủ đi. Hôm nay vương gia không có trong phủ, không cần phải làm việc.”
Diệp Vy sửng sốt.
“Không phải vương gia mới về đêm qua sao?”
“Đúng vậy. Gà vừa gáy vương gia lại đi rồi. Cô không cần nghĩ nhiều, trở về ngủ đi. Mấy việc này tí nữa cái Thúy nó làm.”
“Nhưng mà…”
“Dì Lan nói thì em cứ về đi. Mấy việc này chị làm một loáng là xong.” Chị Thúy cười xòa, đưa tay đẩy lưng nàng.
Diệp Vy chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng. Vừa đặt lưng lên giường liền ngủ say. Đến giữa trưa dường như có người đánh thức nàng, hình như là Xuân. Nàng nghĩ rằng mình đang nằm mơ nên lật người lại, tiếp tục ngủ. Nàng ngủ một giấc đến chiều, bị đói tỉnh. Mần mò đi rửa mặt, xong mới đi đến phòng bếp nhỏ xem còn đồ ăn thừa không. Đến phòng bếp nhỏ thì thấy ba người đang ngồi chơi xăm hường, dì Lan thấy nàng thì cười.
“Ngủ khϊếp nhỉ. Đồ ăn dì để trên bếp, cô hâm lại rồi ăn.”
Diệp Vy xấu hổ cười trừ, mở nắp nồi thì quả nhiên thấy đồ ăn còn rất nhiều. Nàng hâm lại, đơm một tô cơm, kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh vừa ăn vừa xem ba người đổ xăm hường.
Ăn xong cơm thì đi rửa bát, làm mấy việc lặt vặt. Diệp Vy đang lau kệ bếp thì nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng, là chị Liễu. Nàng để dẻ lau lên thành bếp, lau tay rồi đi ra ngoài. Ba người dì Lan liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, thấy trường hợp không đúng lắm mới để thẻ xuống, đứng dậy theo ra ngoài.
“Chị Liễu, có chuyện gì vậy.”
Diệp Vy thấy sắc mặt chị Liễu không đúng, bên cạnh chị là Hương cùng với một cung nữ tên Hạnh. Hai người vẻ mặt rất phong phú, Hương đôi mắt sưng đỏ, nhìn giống như chịu cái gì oan ức. Hạnh vẻ mặt tức giận bất bình. Diệp Vy thấy bọn họ như vậy thì không hiểu mô tê gì, vẻ mặt ngơ ngác đối diện bọn họ. Chị Liễu còn chưa lên tiếng, Hạnh đã lớn giọng nói:
“Cô còn hỏi có chuyện gì? Cái thứ ăn trộm ăn cướp, ma mới lại không coi ma cũ ra gì. Tưởng có khuôn mặt giống người kia thì muốn làm gì thì làm sao?”
“Hạnh! Im lặng!” Chị Liễu quát. Hạnh giống như không phục, đỏ mắt tức giận nhìn Diệp Vy.
“Có chuyện gì vậy Liễu? Sao lại thế này?” Dì Lan ở phía sau thấy vậy thì nhăn mặt. Hạ nhân lại có thể quát tháo to giọng trong phủ, không có một chút quy củ như vậy.
“Dì Lan. Mấy hôm trước Hương có một chuyến ra phủ, nô tì có nhờ cô ấy mua mấy túi sáp thơm cùng một ít son phấn. Hôm nay vừa lúc nô tì cùng Hương về phòng lấy thì thấy thiếu mất một túi sáp thơm, một hộp phấn mặt, một hũ son và một ít bạc vụn.
“Hạnh vừa lúc đứng bên cạnh giường Vy, ngửi thấy mùi hương liền sốc chăn lên, thấy được bên trong là túi sáp thơm. Cô ấy tức giận nên đã mở tủ đồ của Vy, thấy bên trong là son phấn, còn bạc vụn thì không thấy đâu. Chính là cùng một loại Hương vừa mới mua.”
Chị Liễu liếc Hạnh một cái lại nói tiếp: “Sáng nay Hạnh vừa lúc nhìn thấy Diệp Vy trở về phòng. Không biết trong giờ làm việc, nàng trở về phòng làm gì.”
Dì Lan quay qua nhìn Diệp Vy, thấy mặt nàng mờ mịt liền biết cô nương ngốc bị người ta thiết kế. Trong đầu liên tục suy nghĩ làm cách nào để hóa giải chuyện này.
“Ý các cô là ta ăn cắp.” Diệp Vy hoang mang hỏi lại.
“Cô không ăn cắp thì còn ai vào đây? Đừng giả vờ giả vịt, tỏ vẻ ngây thơ như thế.” Hạnh căm hận nói.
“Ta hình như không có thù oán với cô. Sao nhìn cô như muốn ăn thịt ta thế?” Diệp Vy đau đầu nhìn Hạnh, lần đầu tiên nàng gặp được cảnh tượng thường chiếu trên ti vi. Không ngờ bản thân lại ‘may mắn’ được đóng một vai trong cảnh này.
“Ta không có thù oán với cô, nhưng Hương lại có. Hương là bạn tốt của ta, ta tất nhiên phải thay cô ấy trừng trị kẻ ác!” Hạnh nhìn Diệp Vy với vẻ mặt ‘ngươi chính là một kẻ tội ác tày trời’.
“Vậy cô nói ta ăn cắp đồ của Hương khi nào?”
“Còn khi nào nữa. Chính là buổi sáng lúc cô trở về phòng.” Hạnh nhìn nàng như nhìn kẻ thiểu năng, kiên nhẫn dường như mất hết.
“Ta trộm đồ của cô vào buổi sáng đúng không Hương? Cô là người trong cuộc, không thể để Hạnh ra tiếng mãi thế chứ.” Diệp Vy chuyển đôi mắt qua nhìn Hương. Hương đưa tay lau nước mắt, thút thít vài cái mới nói.
“Ta cũng không biết. Chỉ là buổi trưa ăn cơm xong ta có trở về phòng một lúc, thấy đồ vật vẫn còn. Lúc đó ta còn cảm thấy đồ vật thiếu thiếu cái gì, nhưng ta còn phải vội vã trở lại nơi làm việc nên không để ý lắm. Nhưng ta không nghĩ là cô trộm đồ vật, ở cùng phòng với cô lâu như vậy ta cũng biết tính cách của cô, có lẽ cô chỉ là mượn của ta nhưng chưa kịp trả lại.”
“Thật sự?” Diệp Vy kinh ngạc nhìn nàng. Hương bị nàng nhìn có chút chột dạ, lấy khăn tay lau nước mắt che đi.
Thấy hành động của nàng, Diệp Vy cười nói: “Cô quả nhiên là người tốt.” Lại quay qua chị Liễu.
“Chị Liễu, cái sáp thơm này để bên người một đêm, ngày hôm sau không cần đem theo thì trên người vẫn còn mùi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Diệp Vy nghe vậy thì đến bên người chị Liễu.
“Vậy chị ngửi xem trên người ta có vương mùi gì không?”
Chị Liễu kỳ quái nhìn nàng, lại thấy ánh mắt của dì Lan mới gật đầu quan sát.
“Không ngửi thấy mùi gì.” Chị Liễu lắc đầu.
“Sáng nay đúng là ta có về phòng, nhưng đến buổi chiều mới ra ngoài.” Diệp Vy liếc mắt nhìn Hương một cái mới nói. Nhìn thấy trong mắt Hương hiện lên vẻ sợ hãi, vô ý thức thốt lên.
“Ban ngày cô không làm việc, ở trong phòng làm gì?”
“Ta ngủ.” Diệp Vy đúng lý hợp tình nói. “Tối hôm qua ta phục vụ vương gia cả đêm, đến gần sáng mới trở về phòng, chưa kịp chợp mắt đã phải dậy làm việc. Sáng nay dì Lan và chị Thúy thấy ta mệt mỏi mới không cho ta làm việc, bắt ta trở về đi ngủ.”
“Buổi trưa tới giờ ăn cơm Xuân có đến tìm ta, nhưng ta quá mệt mỏi nên không để ý cô ấy. Các cô có thể gọi Xuân đến hỏi chuyện. Nếu như buổi sáng ta trộm đồ của cô, bây giờ trên người ta chắc chắn có mùi. Hoặc nếu ta có trộm đồ vào buổi chiều nay, dì Lan tất nhiên sẽ phát hiện trên người ta có mùi hương. Có thể không tin ai, nhưng không thể không tin cái mũi của dì Lan. Đúng không dì?”
Giọng Diệp Vy thật nhẹ nhàng, pha chút làm nũng, nghe lên rất mới lạ. Dì Lan thấy nàng như vậy thì bật cười.
“Đúng vậy.”
Mà ba người, chị Liễu, Hương và Hạnh nghe lời nàng nói thì không thể tin được. Hương không còn vẻ ngoan ngoãn sợ sệt nữa, ánh mắt trở nên hung ác nhìn Diệp Vy, hét lên một tiếng đầy bén nhọn.
“Ngươi nói láo! Trước giờ vương gia không cho cung nữ lại gần.”
Diệp Vy thấy vẻ mặt của nàng thay đổi 180 độ thì kinh ngạc. Nhưng vẫn không quên trả lời nàng:
“Ta nói láo ngươi làm gì? Không tin thì ngươi hỏi dì Lan đi, hoặc chạy lại hỏi vương gia cũng được.”
Hương giống như bị Diệp Vy kí©h thí©ɧ, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo. Nàng ta không màng hình tượng mà la hét:
“Ngươi là hồ ly tinh. Ngươi dám câu dẫn vương gia, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!” Vừa nói, Hương vừa chạy tới, đưa đôi bàn tay đầy móng sắc nhọn lên muốn cào mặt Diệp Vy. Những người khác nhìn thấy nhìn như vậy thì ngây người, không kịp ngăn lại.
Cứ ngỡ khuôn mặt Diệp Vy sẽ không tránh thoát. Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, nàng dùng một tay bắt lấy tay của Hương, xoay người nàng ta lại rồi đạp xuống đất với tư thế chó ăn phân. Hương muốn xoay người ngồi dậy nhưng không thể, chỉ có thể nằm sấp. Hạnh đứng một bên thấy vậy liền lao tới giúp bạn tốt, nàng lại dùng một tay lật người nàng ta lại, bắt lấy cổ áo rồi nâng lên cao.
Trong sân của phòng bếp nhỏ liên tục vang lên tiếng hét thảm của Hương và Hạnh.
Chân Diệp Vy nhịp nhịp trên lưng Hương rồi hỏi.
“Hương ơi, cô nói có phải ta ăn trộm đồ của cô không?”
Hương còn muốn chửi rủa Diệp Vy, nhưng trên lưng giống như bị quả tạ ngàn cân đè bẹp, muốn hít thở cũng không được. Nàng cảm giác bản thân giống như sắp chết, chỉ có thể đứt quãng xin tha mạng.
“Diệp Vy cô nương… tha mạng, ta… sai rồi, ta không nên… thiết kế… hãm hại cô nương. Cô nương… làm ơn… tha cho ta.”
Diệp Vy nghe vậy thì vừa lòng, giảm bớt trọng lực trên chân. Lại đưa khuôn mặt vô tội nhìn chị Liễu.
“Chị Liễu. Ta không có ăn trộm. Nàng ta tự thú.”
Chị Liễu nhìn tình cảnh này thì đau đầu. Nhỏ giọng nói.
“Được rồi. Cô trước hết thả hai nàng kia ra.”
Diệp Vy nhăn mặt: “Nhưng ta sợ bọn họ lại nổi điên đến đánh ta, phá hủy khuôn mặt của ta làm sao giờ?”
“Cái này…” Chị Liễu quay qua cầu cứu dì Lan. Dì Lan đành phải lên tiếng.
“Vy, được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ bẩm báo cho vương gia. Cô nhanh chóng trở về tắm rửa nghỉ ngơi, tới giờ lại đây ăn cơm là được.”
Diệp Vy nghe vậy thì không tiếp tục diễn kịch nữa, thả Hạnh xuống, lấy chân rời khỏi người Hương rồi bỏ đi. Trong đầu còn nghĩ, quả nhiên dùng nắm đấm nói chuyện vẫn là dễ nhất. Nàng đi một đoạn, lại nhớ ra cái gì liền xoay người lại.
Hương và Hạnh dìu nhau đứng dậy, thấy Diệp Vy bỗng dưng quay người lại thì sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
“Dì Lan. Kệ bếp vẫn chưa lau xong.”
Dì Lan đau đầu xua tay. “Đi đi, đi đi!”
Lần này Diệp Vy không quay đầu lại mà đi thẳng. Để lại nhiều đôi mắt đầy cảm xúc nhìn bóng lưng nàng rời đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kiếm Hiệp
- Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn
- Chương 7: Chiếc túi thơm