Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong trí nhớ của nàng, chuyện có liên quan đến hai hài tử cũng không nhiều. Nhìn thấy hai hài tử gầy đến trơ xương, lòng Lâm Đào nhói lên.

Nam oa là trưởng tử nhà lão Nhị, tên là Lý Đại Cẩu, nguyên chủ nói lấy cái tên của súc sinh đặt cho dễ nuôi.

Bộ quần áo của Đại Cẩu cũng toàn mụn vá chắp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, dáng vẻ rất giống Hứa thị.

Bởi vì là nam đinh trong nhà nên nguyên chủ mới bằng lòng cho hắn chút đồ ăn.

Nhưng còn nữ oa năm tuổi mới thật sự đáng thương.

Lúc con bé sinh ra, nguyên chủ chỉ liếc mắt nhìn một cái, ghét bỏ nuôi chỉ thêm tốn tiền, không chỉ không đặt cho cái tên mà còn bắt Hứa thị phải đem hài tử bỏ vào núi.

Trong thời gian còn ở cữ, Hứa thị quỳ gối ở nhà chính, ngày đêm van xin, nguyên chủ mới đồng ý để hài tử ở lại.

Nhưng nguyên chủ cũng nói, người là Hứa thị giữ lại, vậy thì Hứa thị phải tự mình nuôi.

Vì thế, một miếng ăn cũng không chia cho tiểu nha đầu. Nếu không phải Hứa thị và Đại Cẩu nhường một chút đồ ăn của mình thì tiểu nha đầu đã sớm chết đói rồi.

Hài tử không chết, nguyên chủ còn bảo xui xẻo, nàng ta không cho phép hài tử xuất hiện trước mặt mình, cho nên từ nhỏ con bé đã ăn uống, sống trong cái phòng nhỏ đó.

Người ta nuôi dưỡng súc vật thì cũng cần phải đem nó ra phơi nắng, tiểu nha đầu này sống còn không bằng súc vật.

Quần áo trên người con bé không phải rách rưới, mà là mục nát! Không có tay áo, nơi thô sử sần sùi nhất là khuỷu tay và đốt ngón tay.

Váy càng kinh khủng hơn. Phải biết rằng ở nơi này, chỉ cần là nữ nhân thì váy đều phải phủ dài qua mắt cá chân.

Nhưng váy của hài tử chỉ dài qua đầu gối, để lộ đôi cẳng chân gầy guộc như hai que diêm.



Bàn chân mang một đôi giày rơm mới.

Không khó để nhìn ra Hứa thị đã cố gắng hết sức để chiếu cố tiểu nha đầu.

"Nhị nha đầu tên gọi là gì?" Trong trí nhớ của nguyên chủ không có.

Lâm Đào vừa mở miệng, đứa nhỏ liền trốn sau lưng Đại Cẩu.

"Dạ nương, gọi là Nhị Đản. Đại Cẩu, Nhị Đản, mau gọi bà đi."

Cho dù bị Hứa thị đẩy, thằng bé vẫn không chịu mở miệng.

Lâm Đào cũng không thèm so đo. Nói thật, nàng cũng không rõ trong đầu nguyên chủ chứa cái khỉ gì.

Nàng ta đã làm gì hai hài tử mà ngay cả tôn tử của mình cũng không thích mình, đúng là có bệnh!

Nàng cầm bao gạo kê đưa cho Hứa thị: "Đem đi nấu đi."

Hứa thị thu xếp tốt cho hai hài tử rồi đi đến phòng bếp.

Lý Tứ đứng bên cạnh, tròng mắt nhìn theo bao gạo kê.

Khóe miệng khẽ mở, nước miếng nhỏ xuống ròng ròng.

Trên mặt nở một nụ cười đến nở hoa.

Lâm Đào cũng lười quản hắn, nàng đánh giá hai hài tử đứng đối diện.

Bọn họ dường như biết là mình không được ăn gạo kê, chỉ nhìn chằm chằm vào hai chén cháo rau dại trên bàn đá.



Đó cũng là vì chỉ cần nhà này có thứ gì tốt, nguyên chủ đều cho mình và lão Tứ dùng. Còn những người khác thì phải xem tâm trạng của nguyên chủ, nếu nàng ta cao hứng thì có thể được ăn một ngụm, ngoại trừ Nhị Đản, bất để tốt xấu thế nào cũng đều không có phần của con bé.

Chỉ trong chốc lát, Hứa thị đã đem nồi ra.

Lâm Đào nhận lấy thì thấy chỉ có hai cái bánh nhỏ bằng nắm tay của hài tử!

"Chỉ làm hai cái thôi sao?"

Hứa thị biến sắc, vội vàng đứng lên đáp lời: "Con, con nghĩ để dành phần còn lại để sau này làm cho nương và tiểu thúc ăn, cho nên con chỉ làm cho nương và tiểu thúc, mỗi người một cái."

Giọng nàng ấy run rẩy, nàng rất sợ, lỡ lão thái thái cho rằng nàng ấy trộm lấy lương thực, nàng ấy thật sự không thể giải thích rõ.

Nàng ấy vội vàng chạy tới, đem bao gạo kê còn lại hơn phân nửa tới cho lão thái thái xem.

Nhìn thấy Hứa thị cẩn thận như thế, Lâm Đào chỉ cảm thấy nữ nhân này sợ là đã dùng hết dũng khí để sống rồi.

Đáng thương nhưng cũng thật đáng buồn!

"Lại đi làm thêm một ít đi, hai cái không đủ."

"Vâng."

Hứa thị dường như sống sót qua kiếp nạn, nàng ấy thở dài một hơi, nhưng lòng lại nhói lên, lão thái thái chỉ thích tiểu thúc, có đồ tốt gì vĩnh viễn đều để cho tiểu thúc.

Cùng làm nương nhưng nàng ấy quá kém so với nương, khiến cho hai hài tử phải chịu khổ. Nếu nàng ấy có bản lĩnh kiếm tiền như lão thái thái, Đại Cẩu và Nhị Đản cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy.

Nàng ấy cũng từng cầu xin lão thái thái dạy nàng ấy học dược, nhưng lão thái thái nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta dạy ngươi để ngươi kiếm tiền rồi chạy mất à?"
« Chương TrướcChương Tiếp »