"Ngon như thế nào?" Người đợi cá hỏi.
"Giống canh gà, lại giống canh ngỗng, không không không, cũng giống canh cá, dù sao cũng rất ngon. "Đó là hương vị kỳ diệu mà lão chưa bao giờ ăn qua.
Lâm Đào cũng không rảnh rỗi, nàng tự mình bóc một miếng, hút nước vào miệng.
Sau đó học dáng vẻ của thư sinh đọc sách trong quán trà, kể chuyện.
Câu chuyện này là Lâm Đào ở kiếp trước tra được trên mạng, truyền thuyết về trứng vịt lộn.
Chỉ có điều, hoàng đế Càn Long bên trong bị Lâm Đào thay thế thành thần tiên dạo chơi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, sự bài xích trên mặt lão hán đã biến mất, lão nhanh chóng bóc vỏ trứng ra, nhìn thấy trên lòng trắng trứng có vài vết lưới xanh ngọc, liền cắn một nửa với vẻ mặt nghi ngờ.
"Ừm~! Thơm!"
Một mùi thơm mơ hồ không rõ thể hiện tất cả tư vị trong miệng hắn. Sau đó, lão không thể chờ đợi nữa mà ăn nửa quả trứng còn lại vào miệng.
Cuối cùng, lão liếʍ khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ chưa thỏa mãn.
Người chờ cá nghiêng người hỏi: "Đại tỷ, ngươi nói đây thật sự là trứng phượng hoàng sao?"
Lâm Đào cười: "Cái tên này là do thần tiên đặt, không phải ta đặt, nhưng mà ăn rất ngon.”
Ăn ngay nói thật, trứng lộn thật sự là món ngon mà rất nhiều người khó ăn được!
Người ăn được thì ăn qua một lần sẽ không quên được nữa. Người không ăn được thì đoán chừng khó mà nuốt xuống.
"Đến, đến, cho ta một quả. Thần tiên cũng ăn vào khen ngon thì ta cũng phải nếm thử xem."
Lý Tứ kích động đến mức đi tới giơ năm ngón tay: "Năm văn năm..."
“Năm văn một quả." Lâm Đào phớt lờ ánh mắt ngốc nghếch của Lý Tứ, lại nói: "Lão gia, ngài có muốn nếm thử một quả không? ”
Có thể ăn được một con cá mười lăm văn thì năm văn đối với hắn mà nói có thể là chuyện lớn sao?
Nam nhân đưa năm văn qua, Lâm Đào lấy một quả trứng đập nó ra, sau khi kiểm tra để chắc chắn rằng đó là trứng lộn thì nàng mới đưa nó qua.
Đây chính là mối mở hàng, cũng không thể phá hủy chỉ vì thấy lông gà con ở bên trên được.
Dù sao thị giác của người bình thường có chút khó mà tiếp nhận được trứng lộn.
Thật vất vả mới có người mở hàng, cũng không thể bị hủy vì trứng lộn trên tay được.
Nam nhân hút một ngụm nước bên trong, biểu cảm quả thật chính là sao chép của Ngư lão hán.
“Thật, ăn rất ngon!” Bóc vỏ, cắn một miếng.
Nhai một lúc lâu, vẫn không quên khen ngợi: "Tuyệt! Tuyệt quá! Trứng gà ăn ra mùi thơm của thịt gà, mềm mềm non non.”
"Nào nào, lấy thêm hai trứng cho ta, ta mua về cho lão gia tử nhà ta nếm thử một cái."
Nói xong, trực tiếp đưa mười văn tiền qua.
Lâm Đào nhìn hai tên đại ngốc ngây người ở bên cạnh, đá vào mông lão Tứ đứng gần mình nhất.
"Đứng ngốc đó làm gì? Lấy tiền đi!”
"Vâng vâng vâng!"
Lý Tứ nhận được tiền liền cười tươi như hoa.
Hắn thở dài trong lòng: Nương hắn lợi hại quá! Trứng người ta bán có một văn, nhưng đến trứng luộc chín của nương hắn thì giá trị gấp năm lần! Năm lần lận đó!
Lâm Đào chọn một quả gõ mở ra một cái vỏ nhỏ, thấy không phải là trứng trân châu sống mà là trứng lộn lại đổi một quả khác.
Trứng trân châu sống là trứng ấp khoảng 12 ngày, gà con bên trong có đầu có cánh có chân. Bởi vì còn đang phát triển ở trong túi phôi nên nhìn như trân châu sống nên được gọi là trân châu sống.
Lý Thời Trân cũng ghi ở trong "Bản thảo cương mục” rằng trứng lộn có tác dụng chữa đau đầu và đau nửa đầu. Nếu trẻ em, người già yếu có thể ăn thường xuyên thì sẽ giúp kiện tỳ, dạ dày.
Về phần sau đó nữa, người ta còn xác nhận trứng lộn rất giàu axit amin và các loại hoocmon sinh học, đặc biệt là dịch phôi, rất giàu chất dinh dưỡng, cơ thể con người rất dễ hấp thụ.
Ăn thường xuyên có thể cải thiện đáng kể các loại triệu chứng do khí huyết hư gây ra, tăng cường khả năng miễn dịch và sức đề kháng của con người, đồng thời có tác dụng dưỡng da và làm đẹp.