Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Tứ một lúc lâu không có lên tiếng, nghiêm túc nói với Lý Nhị: "Nhị ca, ngày trước là đệ không hiểu chuyện. Chỉ cần huynh tha thứ cho đệ lần cuối! Về sau nếu như đệ còn phạm lỗi, đệ sẽ tự mình lăn khỏi cái nhà này!"

Lý Nhị gật đầu không nói gì.

Lúc này, trời đã sáng tỏ.

Lâm Đào vỗ đùi đứng dậy: “Hôm nay, chúng ta đi lên trấn trước.”

Bán trứng gà rừng là một chuyện, Lâm Đào chủ yếu muốn xem mình có thể kinh doanh được gì không. Nếu không được thì tìm xem có vũ khí nào tiện dụng, cầm trở về lặng lẽ lên núi đi săn cũng được!

Dù sao nàng không thể ăn loại đồ ăn cho heo không ra hồn kia nữa!

Bên kia, Hứa thị đã bọc trứng gà rừng lại rồi dùng cỏ khô lót dưới đáy sọt cho êm ái, cẩn thận sắp xếp gọn gàng những quả trứng gà rừng.

Lâm Đào trở về phòng, đưa cho Hứa Thị thớt vải kia.

"Ngươi và Chu Thị ở nhà đừng có rảnh rỗi, trước tiên hãy may cho Linh Lan và Lý Kiền một bộ y phục. Để một tiểu cô nương lúc nào lộ tay lộ chân không tốt, người khác thấy cũng sẽ chê cười."

Tất cả mọi người trong sân đều đứng sững như tượng đá. Đó chính là vải đấy! Lão thái thái nỡ lấy nó ra sao?

Lâm Đào cảm thấy không cần phải giải thích, chắp tay sau lưng đi về phía trước, Lý Nhị cõng sọt lên gọi Lý Tứ, chân trước chân sau chạy ra khỏi cửa.

Hứa thị dắt tay hai đứa nhỏ, vịn vào khung cửa, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.

***

Tính thời gian, lúc này vào trấn thì đi bộ cả một ngày. Ngày mai khi cổng thành mở ra là bọn họ coi như có thể sẽ tới nơi rồi.



Lại tốn hai canh giờ nữa bán trứng gà đi, mua gạo rồi về nhà, lại mất cả ngày đi bộ về nhà.

Ra cổng thôn, đường núi gập ghềnh chiếm cứ ngọn núi mà đi.

Lâm Đào bước đi rất nhanh chóng, Lý Nhị đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hình như khác so với trước đây.

Mặc dù đầu gối bủn rủn nhưng có thể đi, cũng không cảm thấy rất mệt mỏi.

Lý Nhị nghĩ, có lẽ vì mấy ngày nay hắn được ăn no.

Còn có Lý Tứ cũng cảm thấy như vậy.

Hắn từ nhỏ đã đi con đường này vô số lần, nhưng chỉ có lần này đi xa như vậy hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Cho đến khi thở hổn hển, Lý Tứ mới chợt nhận ra rằng quãng đường mình đã đi trước đó dường như giống với quãng đường mà lão thái thái bảo bọn họ hoạt động xương ống chân vào ban đêm.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, thủ đoạn mà lão thái thái dạy cho hai người bọn hắn không ngờ lại có hiệu quả thần kỳ đến như vậy!

Không khỏi ném ánh mắt dò xét.

Thậm chí còn nhắc tới chuyện bắt hai người bọn họ vào buổi sáng.

"Nương, nhi tử hỏi một câu, buổi sáng ngài làm sao biết con và Nhị ca trốn ở trên sườn núi?"

Lâm Đào học theo bộ dáng của nguyên chủ, hừ lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi chui từ trong bụng lão nương ta mà ra! Vểnh cái bờ mông lên, lão nương liền biết ngươi muốn ị ra cục phân màu gì!”

Hai tên ngốc này muốn đấu với nàng thì là quá non nớt rồi!

Bọn họ trốn ra ngoài, Lâm Đào liền đoán chính xác, bọn họ không muốn lên trấn vì quá xa.



Tối hôm qua mới mang đồ nặng chạy năm cây số, đừng thấy quãng đường vẫn như trước nhưng mức độ mệt mỏi của lần chạy đường dài mang đồ nặng này không thua kém gì lần đầu huấn luyện dã ngoại!

Cho nên chắc chắc hai ngươi chân run rẩy sẽ không đi quá xa. Thêm vào, bọn họ muốn đợi nàng đi rồi mới trở về.

Nàng đoán không sai, lão Tứ nhất định sẽ chọn một chỗ không quá xa, có thể nhìn rõ ràng cửa sân của nhà mình.

Trước cửa tiểu viện Lý gia có một sườn núi nhỏ, đáp ứng đầy đủ những điều kiện này.

Muốn bắt bọn họ rất khó sao?!

Đoạn đường này, Lâm Đào chỉ sắp xếp nghỉ ngơi một lần, lúc dừng lại, liền mang cỏ đùi gà ra gặm.

Lâm Đào còn tưởng rằng hai đứa nhi tử hờ kia của mình sẽ ầm ĩ đòi nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới cả một đoạn đường này, hai người vừa đi vừa thở hổn hể, cũng chỉ giống như lúc huấn luyện, nắm lấy tay nhau tiếp tục đi về phía trước, cũng không hừ hừ kêu dừng lại.

Kỳ thật, Lý Tứ đều đã chăm chú suy nghĩ cả quãng đường, làm thế nào mà lão thái thái bắt được hắn chuẩn xác như vậy.

***

Tận lúc trời tối cuối cùng cũng ra khỏi đường núi, đi đến đường chính.

Đường chính rộng rãi cũng bằng phẳng, không có cây cối núi rừng che chắn, dưới ánh trăng đường đi rất rõ ràng.

Tuy nhiên, kể từ khi đi trên đường chính, hai nhi tử phía sau lưng đi chậm hơn rất nhiều.

Xem ra về sau huấn luyện dã ngoại năm cây số có thể nâng lên dài hơn mới được.
« Chương TrướcChương Tiếp »