Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai huynh đệ cầm sợi dây thừng không có cành củi khô nào vội vã chạy xuống chân núi.

Vừa mới vào thôn đã vô tình gặp phải người trong thôn đang chuẩn bị lên núi làm việc.

Mọi người thấy nhưng không hề ngạc nhiên, tránh ra một bên, nhìn hai huynh đệ Lý gia vừa chạy vừa nhảy ở phía trước, phía sau lão thái thái đang vừa đuổi theo vừa mắng chửi.

"Mới sáng sớm Lâm thị đã bận rộn đánh con rồi sao. Nhưng có phải là ta bị hoa mắt rồi không, đó có phải là Lý Tứ?"

"Đúng vậy! Đó là bảo bối của Lý gia, hôm nay không biết gây ra đại sự gì mà bị đánh thành như vậy."

"Khó nói, khó nói. Này, hai ngày nay các ngươi có chú ý thấy không gặp Lý Tam không? Còn nữa, dạo này cũng không nghe thấy tiếng của Lý Nhất đúng không? Hay là Lý Tam kia giở thủ đoạn, làm chuyện xấu, thừa lúc Lâm thị bệnh nặng, mang ca ca nhà mình bán đi."

"Việc này đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không xảy ra. Nhưng theo lời tiểu tử Lý Tứ kia nói, khi còn nhỏ cũng không phải là chưa từng làm."

Lâm Đào cũng không nghĩ tới chuyện hôm nay sẽ thành đề tài bàn tán của mọi người trong thôn.

Nàng đuổi hai đứa con trai ngu ngốc đó vào sân.

Không còn chỗ trốn, Lý Nhị "bùm" một cái, quỳ xuống đất nhận sai. Không chỉ nhanh chóng nhận sai mà còn khai ra mọi thứ mau lẹ.

Từ chủ ý trốn lên núi của lão Tứ, đến việc lão Tứ nói cái gì, rằng sẽ không bị phát hiện, mọi chuyện sẽ giữ bí mật.

Lý Tứ đang quỳ bên cạnh, hắn nghe thấy, mắt trợn tròn, cuối cùng, hừ lạnh một tiếng xem thường: "Lý Nhị, huynh giỏi lắm!"

Lâm Đào tươi cười, lấy cây gậy trúc trong tay đưa cho Lý Tứ.



Lý Tứ nhìn nó như củ khoai lang nóng phỏng tay, ném thì không dám ném, mà cầm lại không dám cầm. Lâm Đào vỗ vai Lý Tứ:

"Đánh vào lòng bàn tay, đánh bao nhiêu cái do con quyết định."

Tay phải Lý Tứ cầm gậy trúc, hung hăng đánh xuống lòng bàn tay trái của mình.

Điều này khiến Lâm Đào tức giận đến lắc đầu, đá một cước vào mông Lý Tứ, nói: "Đánh vào lòng bàn tay của nhị ca con."

Thấy vẻ mặt Lý Tứ như mộng, Lâm Đào lại đá thêm một cước.

Lý Tứ lấy lại tinh thần, hỏi: "Thật, thật sự đánh sao?"

Không thể trách hắn hoài nghi, mà là sau khi lão thái thái tỉnh lại, nói chuyện làm việc đều không giống như trước. Bộ dạng trước kia hắn dùng để lừa gạt lão thái thái giờ cũng không dùng được nữa.

Ở bên cạnh, lòng bàn tay của Lý Nhị đã sớm đổ đầy mồ hôi, mặt cũng trắng bệch.

Lão Tứ hận hắn như vậy, nếu để cho lão Tứ đánh, lòng bàn tay hắn sẽ nát bét!

Nhưng nương cho tới bây giờ đều nói một không hai, nếu hắn dám nói một chữ "không", chắc chắn hắn sẽ bị lão thái thái đuổi ra khỏi nhà. Thậm chí hắn còn hoài nghi đây là mục đích của lão thái thái - đuổi hắn đi!

Hắn mới không thuận theo ý của lão thái thái! Chẳng qua chỉ là đau da thịt một xíu thôi.

Lý Tứ động thủ, vung gậy trúc đánh Lý Nhị, phát ra một tiếng thật lớn.

"Ba!!"



"A! Lão Tứ, đệ thật sự hạ độc thủ à!"

Lý Tứ cười cười, tay lại giơ lên.

"Aaaa!"

Tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm phế liệt, dẫn tới không ít ánh mắt của người đi qua, hóa đá tại chỗ.

"Ai da, Lâm thị lại đang làm cái quái gì vậy?"

"Còn không phải à. Người ta làm nương đều sợ con mình không hòa thuận, chỉ có chút mâu thuẫn đã muốn tìm cách giảng hòa. Nàng thì ngược lại, còn dung túng cho đứa nhỏ đánh đứa lớn. Này thì hay rồi, hai đứa nhỏ này sợ là kết thù không giải được."

"Thôi đi đi, đừng nói nữa, lát nữa Lâm quả phụ nghe được thì đắc tội nàng mất. Chuyện gia đình nhà người ta, chúng ta ít quan tâm lại."

Lâm Đào ngồi trên bậc thang, giả vờ như không nghe thấy mấy lời nghị luận đó.

Lý Tứ giống như báo thù rửa hận, một hơi đánh ba mươi lăm cái, đến lúc mệt bở hơi tai mới dừng lại.

Lâm Đào đi qua, lấy cây gậy trúc, xoay người đưa đến tay Lý Nhị: "Tới phiên con, đánh nhiều ít tùy con."

"Nương!" Lý Tứ kêu một tiếng, khóc không ra nước mắt.

Chiêu này của lão thái thái thật ác độc! Trước thì làm cho hắn nghĩ ở trong lòng lão thái thái, hắn vẫn là đứa con được sủng ái nhất, sau quay đầu lại muốn đánh tay hắn!

Bỗng nhiên Lý Tứ cảm thấy, không biết sao lão thái thái trước mặt càng nhìn càng không rõ, càng xem càng đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »