Chương 39

Sắc mặt Cung Xảo Nhi tái nhợt, giống như con thỏ trắng nhỏ bị gã sói lớn nhớ thương, nàng ta kéo Ngô bà tử lắc đầu không ngừng.

Ở phía đối diện, Ngô bà tử cũng sốt sắng, chỉ vào Lâm Đào chửi rủa: "Phi! Lâm quả phụ ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi không để khuê nữ nhà ta dưỡng thương, rõ ràng là ngươi đang thèm muốn khuê nữ nhà ta!"

Lâm Đào vẻ mặt vô tội nói: "A ui! Nhìn xem, ta theo lời ngươi nói, hầu hạ khuê nữ của ngươi ăn ngon uống ngon, sao ngươi còn mắng người khác thế?”

"Sân nhà lão Lý của ta cũng chỉ lớn như vậy! Lão Đại và Lão Nhị đều lập gia đình rồi, nếu đưa người vào phòng bọn họ, lỡ có chuyện gì thì khuê nữ của ngươi sẽ chịu thiệt thòi!"

“Chỉ là Tứ nhi còn chưa đón dâu, nếu mà có gì đó, chí ít nàng ta cũng thành chính thất không phải sao?”

Vẻ mặt Lâm Đào kiểu nhìn xem ta đang suy nghĩ cho ngươi đó, khiến cho Ngô thị cảm thấy giống như ăn phải một con gián, phải nói là buồn nôn muốn chết.

"Hừ! Muốn lấy khuê nữ của ta, nằm mơ đi!"

"Lão thôn trưởng lý chính gia, các ngài đã nghe thấy chưa, không phải ta không muốn mà là nàng ta không muốn.”

"Được rồi! Nói chuyện người bị thương, tại sao lại kéo câu chuyện đi xa như thế.”

"Được, vậy chúng ta liền nói chuyện bị thương."

Lâm Đào một tay xách Lão Nhị từ phía sau ra, chỉ vào y phục trên lưng đã kéo đến rách, đầy vết cào trên lưng.

"Lão trưởng thôn và lý chính gia nhìn xem, lão Nhị nhà ta bị thương như này, tính thế nào đây?"

Lại kéo lão Tứ ra phía trước, nâng mặt lão Tứ lên.



"Nếu không, chúng ta cùng so xem ai bị thương nặng hơn? Sau đó quyết định lại, ta nên bồi thường cho ngươi? Hay là ngươi nên bồi thường cho ta?"

Cho dù mắt kém đến đâu cũng nhìn ra được, vết thương của Lý Tứ là người nặng nhất trong đám người.

Mặt sưng lên không nói, răng còn rớt một cái, lúc này còn đang chảy máu.

Trong lúc nhất thời, lão thôn trưởng còn muốn nói cái gì đó lại ngậm miệng lại.

Ngô thị vẻ mặt đắc ý lắc đầu: "Đáng đời!”

Phải biết rằng, mấy năm nay người thật sự dám đấu với Lâm thị cũng chỉ có mỗi nàng ta.

Để cho Lâm Thị chịu thiệt, cũng là nàng ta!

Ngay lúc Ngô Thị đang đắc ý, Lâm Đào cười như không cười nói: "Theo những gì ngươi đã nói trước đó, đánh một bạt tai là năm lượng vậy một cái răng của nhi tử ta ít ra cũng phải hai mươi lượng nhỉ?"

"Ngươi..."

"Cái gì?" Ngươi không muốn thừa nhận? Dễ xử lý thôi! Ta cũng sẽ đánh gãy một cái răng của con ngươi, hai nhà ta coi như hòa nhau"

"Ngươi dám!"

Lâm Đào đi lên phía trước, xòe tay nói: "Lấy hai mươi lượng ra!”

"Lão thôn trưởng! Ngài không thể để mặc cho Lâm Thị ức hϊếp người Cung gia chúng ta như vậy!"

Nhìn xem, không chiếm được lý lẽ, bắt đầu khiêng đại kỳ rồi đây.



"Có đưa hay không?" Lâm Đào hỏi.

"Ngươi không nói lý còn đả thương ta..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Đào ấn lấy đầu một nam nhân bên chân nàng, đột nhiên va vào mặt đất.

Sau khi nghe thấy một tiếng "ah", nam nhân kia ngẩng đầu lên, phun ra một ngụm máu, bên trong có cả chiếc răng gãy.

Lâm Đào nheo mắt nói: "Ta đương nhiên là chỗ dựa cho nhi tử ta, không phải đến chủ trì công đạo!”

"Không hơn không kém, một cái răng đổi một cái răng, hai nhà chúng ta hòa nhau. "

Mắt Ngô Thị khẽ đảo, chân đạp một cái, bất tỉnh.

"Được rồi, được rồi! Ồn ào thế đủ rồi! Tất cả đều giải tán đi!" Lý chính gia giải tán đám người vây xem.

Cung Xảo Nhi khóc lóc kêu lão trưởng thôn làm chủ thay nhà nàng ta.

Lão thôn trưởng thở dài, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đi đi! Ngươi còn cảm thấy chuyện ngươi gây ra còn chưa đủ? Trước đó nếu ngươi đừng động vào Lâm Thị thì ngươi cũng không chịu một cái tát kia!”

"Chịu thì chịu đi! Lại dẫn nương ngươi tới Lý gia làm loạn! Hại ca ngươi lại bị gãy một cái răng! Mau khiêng nương ngươi về, nếu không thì gọi đại ca ngươi tới, đừng đến lúc đó lại góp cả tính mạng của nương ngươi vào!”

“Dựa vào cái gì chứ! Lão thôn trưởng!” Cung Xảo Nhi ôm lấy lão thôn trưởng khóc lóc nói: “Rõ ràng là nàng ta làm nương ta tức xỉu, làm ca ca ta bị thương, tại sao nhà ta phải tự mình đến y quán?”

“Bằng không thì sao? Ý ngươi là ngươi muốn ta kêu Lâm thị chữa trị cho cả nhà ngươi sao? Ta liền hỏi ngươi, ngươi dám uống thuốc nàng đưa không?"