Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà lúc này ở trên núi, ánh trăng chiếu vào dưới gốc chân, một bóng người lạnh run.

"Chu Đông Hoa! Nương! Mọi người ở đâu rồi?"

Tiếng kêu the thé bị át bởi tiếng gió lớn thổi qua.

Nhìn thấy màn đêm tối càng ngày càng dày đặc, cả người của Lý Nhất đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

Trước đó, hắn không muốn đi cho nên ngủ tại chỗ.

Dù sao thì tức phụ của hắn và lão nương nhất định sẽ không để hắn lại trên núi, cho nên hắn không lo lắng chút nào.

Không nghĩ rằng vừa mở mắt tỉnh khỏi giấc ngủ thì bầu trời đã tối đen, chính mình vẫn ở nguyên một chỗ!

Lý Nhất càng nghĩ thì lại càng tức giận.

Nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Chu Đông Hoa, đợi ta trở về, ta nhất định sẽ bỏ ngươi! Để ngươi cút ra khỏi Lý gia ta! Ta không chê ngươi xấu, cho nên ta mới cưới vào cửa! Thế mà ngươi không biết ơn báo đáp lại ta!"

Mắng thì trở về rồi mắng, ghét thì về nhà rồi ghét, vấn đề trước mắt hắn cần phải giải quyết như thế nào đây?

Lần mò xuống núi về nhà sao? Lý Nhất vừa nhìn về phía núi.

Chỉ mới nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy mệt mỏi quá!

Đêm nay ngủ lại ngọn núi này, chờ đến ngày mai, bọn họ sẽ lên núi đón mình được không nhỉ?

Nhưng vấn đề là nghe nói trên núi thường có sói hoạt động!



Hơn nữa hiện tại bụng của hắn rất đói!

Vì thế... hắn lại nằm lại trên mặt đất.

Sau đó, hắn kéo cây cỏ bên cạnh che phủ bản thân hoàn toàn.

Được rồi! Bằng cách này, con sói chắc sẽ không thể nhìn thấy chính mình.

***

Lâm Đào còn chưa về đến cửa nhà thì đã ngửi thấy một mùi hương truyền ra từ trong sân nhà mình.

Đẩy cửa vào, Hứa thị đi đến dìu nàng.

Lý Nhị oán giận không ngừng: "Nương ngài đã trở lại rồi! Chúng con chờ ngài đến độ sắp chết đói rồi! Cung gia bọn họ còn nghèo hơn nhà mình, ngài còn để tâm đến bọn họ làm gì!"

Trong lời nói có sự ưu việt không thể giải thích được khiến cho Lâm Đào tức giận, nói với Hứa thị ở bên cạnh: "Đi, đi đưa hai đứa nhỏ vào buồng đi."

Sau đó kiếm một cái gậy, đi về phía Lý Nhị.

"Nương! Nương! Ngài, ngài đang làm gì đây? Con, con cũng đâu có nói sai đâu!" Lý Nhị nói năng lộn xộn, chỉ vào cái gậy gỗ trong tay của nàng nói: "Cái này đánh người rất đau!"

Chờ đến khi cửa phòng phía tây bên kia đóng lại thì Lâm Đào trực tiếp bắt đầu.

Lý Nhị kêu "a a" chạy vòng quanh sân.

Lâm Đào đuổi đánh theo sau.

Lý Tứ như đang xem diễn, trốn sang một bên đắc ý rung đùi.



"Kiếm trong tay từ mẫu, nhắm vào thân kẻ lãng tử! Vừa bổ mười hai nhát kiếm, từng nhát kiếm đánh ra vô cùng tàn khốc! Kẻ lãng tử trốn khắp nơi, càng trốn càng nguy hiểm!"

Cuối cùng còn gật gù đắc chí vỗ tay: "Thơ hay! Thơ hay!"

"A! Lão Tứ mau giúp ta kéo nương ra! A, đau đau đau đau! Nương, con sai rồi, con biết sai rồi mà còn chưa được sao?"

"A a! Nương, đứa con thật sự sai rồi! Lão Tứ, ta nhớ kỹ đệ rồi!"

"A! Nương! A, đừng đánh nữa! A! Con sai rồi. . . . . ."

Có người trèo lên tường nhìn vào trong sân, Lâm Đào đúng lúc nhìn qua, đối diện với ánh mắt tò mò của người trong thôn.

Người kia xấu hổ cười với Lâm Đào: "Lâm thẩm lại đánh nhi tử hả?"

Nụ cười lễ phép của Lâm Đào cứng ở trên mặt.

"Ngài cứ đánh đi, ta chỉ đi ngang qua thôi."

Thấy bóng dáng cho người nọ chạy trối chết, Lâm Đào mới dừng lại hỏi: "Ngươi nói ngươi sai ở đâu?"

Lý Nị quỳ xuống trước mặt của Lâm Đào: "Nương, ngài tha cho con đi! Hôm nay ngài đánh chết con thì con cũng không biết rõ lỗi sai."

"Lão Nhị! Trước khi ngươi nói chuyện có phải cũng nên ngẫm lại ta và cha ngươi chẳng phải cũng là người nghèo hay sao?”

Tuy rằng tức giận, nhưng mà Lâm Đào đã có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống được.

"Ngươi nghĩ rằng ta chữa bệnh cho người trong thôn là vì ai? Không phải đều là vì mấy người các ngươi hay sao? Ngươi nghĩ mà xem, nếu ngày nào đó nương chết đi, ta nói là chết thật! Ít nhất bọn họ sẽ nể tình nương từng giúp cho bọn họ, vào lúc các ngươi cần thì bọn họ cũng giúp các ngươi! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có biết nương cũng không dễ dàng không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »