Chương 32

Lý Nhị nhếch miệng cười, hắn đã từng trải nghiệm qua bàn tay của nương hắn, hiển nhiên biết được cái tát đánh vào trên mặt kia đau đến mức nào.

Lý Tứ che miệng của mình, định đi đến nhưng lại không dám.

Mấy người vây quanh bọn họ đều mang họ Cung.

"Ngươi..." Cung Xảo Nhi che hai bên mặt của mình lại.

Một bên là bị đau nên che lại. Còn bên kia là lo lắng sẽ bị tát tiếp nên che lại trước.

"Ta, ta sẽ báo cho cha nương của ta rằng ngươi đánh ta. Ta muốn tìm tộc trưởng đến đòi lại lẽ công bằng cho ta!"

Lâm Đào nở nụ cười: "Đi đi! Nếu ngươi đưa cha nương của ngươi đến đây, tốt nhất là cũng gọi mấy ca ca của ngươi đến cùng. Đỡ phải đánh từng người một! Nếu ngươi muốn đưa tộc trưởng đến, cũng tốt! Ta sẽ nằm trên mặt đất, nói ngươi làm ta tức giận đến mức bị bệnh! Ca của ngươi học y đúng không, đúng lúc đến nằm nhà của ngươi, để cho nhà của ngươi hầu hạ ta ăn ngon ngủ say. Cứ nhìn xem ta có lừa được cả nhà các ngươi hay không, cả nhà các ngươi quỳ xuống cầu xin ta thì ta sẽ rời đi."

"Ngươi, ngươi là đồ vô lại!"

"Vô lại? Ta đây cũng là quang minh chính đại vô lại! Mau xin ta tha thứ đi! Nếu không thì... Ôi chao!"

Lâm Đào che ngực mình lại, khuôn mặt chảy xệ bị ép thành chữ 囧 trông vô cùng đau khổ. Dù ai nhìn vào đi chăng nữa cũng nhận ra được nếu Cung Xảo Nhi không xin lỗi thì nàng sẽ nằm trên mặt đất.

Cung Xảo Nhi oa oa khóc lớn, sau khi nghiến răng nghiến lợi nói "Xin lỗi" thì chạy đi mất.

Mấy nữ tử ồn ào đi sau nàng ta cũng rời đi cùng lúc.



Trên mặt của các nàng đều hiện lên vẻ may mắn, khó trách người trong thôn đều nói rằng chọc ai cũng được chứ được chọc Lâm bà tử. Lần này Cung Xảo Nhi đã thật sự làm cho các nàng mở rộng tầm mắt.

Cảnh tượng náo nhiệt đã không còn, đám người vây quanh bọn họ cũng dần dần tản ra.

Lâm Đào kéo lỗ tai của lão Tứ đi vào nhà, lão Tứ che lỗ tai lại, ngoài miệng la to đầy đau đớn, ánh mắt lại nhìn về phía Cung Xảo Nhi chạy đi.

Không kìm được tức giận, nàng đá mạnh vào mông của lão Tứ.

"Ngươi còn nhìn nàng ta nữa thì lão nương sẽ móc mắt ngươi ra! Ngươi còn dám nói chuyện với nàng ta, thử xem lão nương có đánh cho răng ngươi bay đầy đất hay không!"

"Không, không dám nữa nương! Con không dám... nữa!" Lý Tứ không có bản lĩnh nào khác, bản lĩnh đứng đầu là nhận lỗi.

Nghĩ tới chuyện của con dâu Vương bà tử, Lâm Đào cũng không nói thêm nữa, đi đến nhà kho lấy một nắm cỏ khô rồi lại ra ngoài.

***

Đến cửa nhà Vương bà tử, cả nhà Cung lão đầu đều đến đón.

Sau đó đưa nước rồi bưng ghế đến mời ngồi.

So với trước kia đã khách sáo hơn nhiều.

Lâm Đào vào nhà nhìn thoáng qua, bà đỡ đã xử lý cuống rốn và thai chết lưu.



Sau khi hỏi rõ ràng, Lâm Đào nhìn sản phụ ở trên giường.

Ý thức thanh tỉnh, bà đỡ cũng nói không có vấn đề gì lớn.

Sau khi động viên sản phụ vài câu, Lâm Đào đi vào trong sân.

Đặt nắm cỏ trong tay xuống bàn.

"Đây là Cỏ Khôn, khi còn bé nghe trưởng bối nói, một nắm cỏ Khôn còn tốt hơn tứ vật[1]. Nói đúng hơn là có thể xứng với bốn loại thuốc tốt nhất.”

[1]Tứ vật là bài thuốc chuyên về điều huyết can kinh, trị chứng huyết hư huyết ứ sinh ra đau kinh, kinh nguyệt không đều.

Cỏ Khôn, thật ra là cây Ích Mẫu, một loại thần dược trị bệnh phụ khoa.

Nó còn có tên là: cửu trùng lâu, cỏ đá vân mẫu, cây ích mẫu, sung úy tử.

Có khả năng chữa các loại đau bụng kinh, thời gian kinh nguyệt không đều và các bệnh hậu sản! Nếu dùng lâu dài còn có thể giúp phụ nữ có thai.

Sách có ghi lại rằng Võ Tắc Thiên dùng nó để làm ra "Phấn thần tiên ngọc nữ", "Võ Tắc Thiên lưu nhan phương".

Tư liệu lịch sử cũng ghi lại năm Võ Tắc Thiên tám mươi tuổi vẫn giữ được khuôn mặt xinh đẹp, chính là bởi vì sử dụng những phương pháp làm đẹp bí truyền nghìn đời này.

Trần Tàng Khí ở triều Đại Đường từng nói: đắp cây ích mẫu lên trên mặt có thể làm sáng bóng da và trị mụn.