Chương 27

Chỉ có mỗi Lý Nhất mắc bệnh lười giai đoạn cuối, dùng hai ngón trỏ, đào nửa ngày, ngay cả một cái hố nhỏ cũng không đào nổi.

Những người khác đã đào được một đống trong sọt rồi, vậy mà hắn ngay cả một cái cũng không đào được.

Bệnh miệng tiện của lão Tứ lại tái phát, căng cuống họng nói: "Đại ca, hôm nay ca lên núi, có phải chỉ định đào một cái thôi không? Ta đoán là hôm nay ca chưa chắc đã có thể đào được nó ra đâu."

Lý Nhất buông tay ra: "Chuyện này có thể trách ta sao? Ta không có công cụ."

Lý Tứ cười lạnh hai tiếng, đưa mắt nhìn về phía lão thái thái, thấy lão thái thái không hề nhúc nhích, hắn cũng không dám nói tiếp.

Cỏ Đùi Gà sinh trưởng thành từng mảng từng mảng.

Bởi vì bình thường người trong thôn chỉ lấy lá của cây cỏ này chứ không lấy rễ. Thế nên rễ chôn sâu vào trong lòng đất, mỗi cái đều rất lớn.

Nói không khoa trương, có cái rễ của Cỏ Đùi Gà này thậm chí còn lớn bằng một cái đầu.

Cũng bởi vì bọn họ có nhiều người, nếu chỉ có một người, sợ rằng muốn đào mảnh đất này cũng phải mất ít nhất vài ngày.

Cuối cùng thì Lý Nhất cũng không đào ra được cái gì, Chu thị phải đến giúp hắn làm, bỏ hết vào sọt của hắn.

"Để vào sọt của ta làm gì! Ngươi cõng thêm mấy cái cây này nữa cũng không chết đâu!"

Tưởng chừng như một cây cỏ dại kia cũng có thể gϊếŧ chết hắn.

Chỉ khi Chu thị chỉ về phía Lâm Đào, Lý Nhất mới mang vẻ mặt bất mãn im miệng lại.

Lâm Đào vờ như không phát hiện, dẫn mọi người trong nhà, tiếp tục đi về phía trước.

"Nương, đi sâu thêm nữa là vào núi rồi." Lý Nhất nhắc nhở.

"Vào núi hái thảo dược thì có gì kỳ lạ không?"



Chu thị đứng bên cạnh kéo Lý Nhất, Lý Nhất mới im miệng lại.

Sau khi Lâm Đào vào núi, cả người đều trở nên sáng sủa.

Có núi này, về sau nàng đâu còn sợ thiếu ăn thiếu mặc nữa? Nếu không có việc gì thì dựa vào việc đi săn thú, nàng cũng có thể trở thành cá mặn đứng đầu ở thời cổ đại.

Đúng lúc giữa hè, khắp đồi núi là những quả dại, treo trên cây nặng đến mức cành cây sắp đứt đoạn.

Trên núi còn có tiếng kêu của gà rừng!

Lâm Đào đi theo tiếng kêu, càng chạy càng nhanh, đợi đến khi đến gần với tiếng kêu thì Lâm Đào mới dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên cây cao có một gà rừng đang đậu, chiếc đuôi dài sặc sỡ rủ xuống, giống như phượng hoàng.

Tiểu Linh Lan hưng phấn nắm lấy tay của Hứa thị lắc qua lắc lại, chỉ vào nhánh cây cao, tay vẫy vẫy như đang vẫy cánh.

Lâm Đào hạ giọng nói với Tiểu Linh Lan, "Nha đầu, đó không phải là chim to, bọn nó tên là gà rừng."

"Gà, rừng."

"Đúng, gà rừng! Đến đây đi, đừng đứng đó xem, đến gần cây cỏ ở đây xem xem, một đàn gà rừng như vậy, chắc gần đây cũng có không ít trứng gà rừng."

Chim trĩ bắt đầu làm ổ và đẻ trứng vào tháng 3, ngừng đẻ sau tháng 8. Trong tháng này, chắc chắn là có không ít trứng!

"Nhanh lên nhanh lên, chạy mau lên."

Lý Tứ là người phấn khích nhất, thúc giục mọi người di chuyển.

Lúc này, Chu thị kinh ngạc kêu lên: "Nương! Lý Nhất, không thấy Lý Nhất nữa. Con trở về tìm hắn."



"Tìm cái gì mà tìm? Người lớn như vậy rồi, đi lạc chẳng lẽ không tự mình trở về được sao? Chạy nhanh đi tìm trứng gà rừng, nếu không lát nữa trời tối đen bây giờ."

"Vậy thì, Lý Nhất hắn..."

"Hắn không tìm thấy chúng ta còn không tự mình đi theo đường cũ về nhà được sao? Chạy nhanh lên! Hôm nay nếu kiếm được nhiều thì ngày mai còn có thể đưa lên trấn trên bán đi để mua lương thực."

Lão thái thái phân công, ai cũng không dám làm trái lời.

Ngoại trừ Lâm Đào, mọi người trong nhà đều chụm đầu vào như một đám sâu bọ, nhìn nơi nọ sờ nơi kia.

Mà Lâm Đào chỉ đứng đó, quan sát bốn phía.

Góc áo bị một bàn tay nhỏ bé túm lấy.

Cúi đầu xuống thì thấy Tiểu Lý Kiền đang nhìn chính mình, Lâm Đào hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bà, bà nói cho Kiền Nhi biết, làm sao mới có thể tìm được trứng gà rừng?"

Lâm Đào bị chọc cười, nhìn một cái, mấy người lớn mà còn không bình tĩnh nhanh nhạy bằng một đứa con nít.

Một tay bế Tiểu Lý Kiền lên, Lâm Đào chỉ vào chỗ cách đó không xa, một lùm cây thấp bé rồi cẩn thận nói tiếp.

"Lại đầu kia đi, chúng nó thích những nơi dễ bị xem nhẹ, xây tổ ở những nơi rất bí ẩn. Nhưng vì để tiết kiệm sức lực, cháu có thể quan sát và xác định mấy chỗ kia trước, sau đó nhìn xem ở gần đó, có dấu vết ra vào mà gà rừng để lại hay không, hoặc là lông chim. Bởi vì chúng nó rất thích dùng lông chim và cỏ dại để lót cho trứng."

"Đúng, nhưng mà, chúng nó có thể bay mà."

Lâm Đào nhéo mũi của Tiểu Lý Kiền, cười nói: "Cháu nhớ lại con gà trống lớn trong thôn."

“Con gà mái không thể bay cao đúng không ạ?” Đôi mắt của Tiểu Lý Kiền lấp lánh ánh vàng.

"Thật thông minh!"