"Lâm thị! Ngươi... Ngươi mắng chửi người!" Bà tử kia đỏ hết cả mặt.
Lâm Đào phe phẩy ngón trỏ: "Rõ ràng ta mắng chửi lợn và gà trống, là những thứ súc sinh. Ta đã từng thấy người ta nhặt tiền và đồ vật, nhưng ta đã sống nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy người ta nhặt lấy lời mắng chửi đấy."
"Lâm Đào, ngươi bắt nạt ta!"
"Thì sao chứ? Ngươi còn muốn đánh người nữa sao? Đến đây đến đây, thử chạm vào ta một cái xem nào! Ngươi cứ thử xem xem, ta có dám đến nằm ăn vạ trước cổng nhà ngươi, đồ vu khống, ngươi chết chắc rồi!"
"Ngươi..." Bà tử kia nhặt một tảng đá, khiêng nó lên không trung.
Bên cạnh còn có mấy người đi lên lôi kéo. Một người tỏ vẻ khuyên nhủ: "Thôi quên đi, đều là người cùng một thôn, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm thị như vậy, ngươi tức giận với nàng làm gì."
Lâm Đào trợn trắng mặt, quát to với những kẻ phản diện làm ra vẻ đó: "Chuyện này có liên quan gì đến mấy người à? Cứ để bà ta ném thử, nếu ta mà bị thương, ta nhất định sẽ bắt mụ ta chịu trách nhiệm!"
Vẻ mặt của bà tử kia thay đổi một cách nhanh chóng.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, bà ta không dám quăng đi!
Phải biết rằng, hơn mười năm trước, nguyên chủ và người khác đánh nhau bị thương, đã thật sự dẫn theo một nhà già trẻ bảy người chặn trước sân của người ta.
Ăn uống ngủ nghỉ gì cũng làm ở đó! Cho đến khi vết thương trên người lành lặn, nguyên chủ lại giả vờ như không khỏe lắm, ở lại đó mấy ngày nữa.
Thật sự làm người ta tiêu tốn đến cùng đường bí lối thì mới phất tay rời đi.
Cũng bởi vì lẽ đó mà nguyên chủ ở trong cái thôn này mang theo tiếng xấu khó chơi.
Cũng không phải do tính tình của nguyên chủ quá kém, mà do một nữ nhân đã không còn chồng thì không thể yếu đuối được.
Chỉ có thể khốn nạn hơn tên vô lại, thủ đoạn hơn tên lưu manh thì mới có thể khiến cho người khác sợ hãi, không dám bắt nạt ngươi. Mới có thể một thân một mình gồng gánh cả một gia đình.
Bà tử kia nhổ một ngụm nước miếng, hùng hổ rời đi.
Lâm Đào cũng không làm gì thừa thãi nữa mà dừng lại, những chuyện còn lại, nàng cũng không thể giúp đỡ được.
Cái chuyện động một tí là giúp người ta mổ bụng sinh con chỉ có thể là tình tiết trong truyện sảng văn não tàn.
Chỉ mới hành động một cái đã cần một dao, có bao nhiêu người biết, mổ bụng thì phải cần đến tám dao chứ?
Lâm Đào nghĩ lại vẫn cảm thấy thật nực cười!
Sau khi đưa thuốc và giải thích với Vương bà tử nên khi nào nên dùng và nên dùng bao nhiêu lần xong thì Lâm Đào rời đi.
Lúc sắp đi ra ngoài, Cung lão gia tử cầm cái làn đuổi theo đến đây.
"Đại muội tử, ngươi có thể không sợ tiếng xấu treo trên lưng, ra tay giúp đỡ nhà ta đã rất không dễ dàng rồi. Trong nhà cũng không có đồ vật gì, chỉ có mấy quả trứng gà này, ngươi cầm về cho mấy đứa nhỏ bồi bổ cơ thể."
Cung lão gia tử nhìn mấy quả trứng gà, hốc mắt đỏ ửng lên.
Nhà bọn họ nghèo khổ như thế, cũng chỉ vì trong nhà có người mang thai nên mới dám bỏ tiền ra mua hai con gà mái già về nuôi.
Chỉ vì chờ đến khi hài tử sinh ra thì có thể lấy trứng gà để bồi bổ thân mình cho người lớn.
Nhưng trước mắt, hài tử đã không còn nữa. Người lớn cũng không biết có thể sống sót nổi hay không. Những quả trứng gà này... Ôi!
Lâm Đào đẩy cái làn trở về.
Khẽ cười nói: "Cung lão gia tử, ngươi đây không tin ta sao? Các người cứ để tim trong bụng[1], nghe theo lời ta nói, cho nàng ăn cháo là được."
[1] Ý nói người có thể yên tâm, có thể thanh thản vì chuyện đã qua rồi.
Lâm Đào lấy bốn quả trứng từ trong làn ra.
"Bài thuốc kia của ta chỉ đáng giá bốn quả trứng gà! Còn lại ngươi cứ cầm đi, bồi bổ cơ thể cho con dâu của ngươi. Nghỉ ngơi cho tốt, một hai năm nữa là có thể có đứa cháu mũm mĩm cho ngươi bồng."
"Cái này..."
"Cứ nói tiếp thì ta không vui nữa đâu. Về sau nhà ngươi ai có bệnh gì, lão thái bà đây cũng sẽ không đến nữa." Lâm Đào quay mặt đi.
Cung lão gia tử lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hốc mắt vừa đỏ ửng lên thì giờ phút này đã tràn đầy nước mắt.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm thị rời đi, ông ấy đột nhiên nhận ra rằng, Lâm thị không đáng ghét như lời mọi người nói, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình.