Chương 21

Để trừng phạt Lý Nhị, hôm nay nàng đã tăng thêm hai cây số. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đi được vào phòng sẽ là sức lực cuối cùng của Lý Nhị.

Quả nhiên, cửa phòng Tây còn chưa đóng, chợt nghe thấy một tiếng rầm thật lớn.

Lý Nhị ngã xuống đất không dậy nổi.

Chu thị từ trong ngực lấy một miếng vải nhỏ mở ra, bên trong chỉ có một đồng tiền xu.

“Thảo dược bán được hai mươi sáu đồng, bỏ ra hai mươi hai đồng mua gạo jee.”

Lâm Đào nhướng mày, thế nào? Chẳng lẽ nguyên chủ không biết tính sổ sách?

"Còn ba đồng xu nữa đâu?"

“Con, con thật sự không cõng nổi hắn, đành phải bỏ ra ba đồng, đi thuê xe bò.”

Nói xong, Chu thị cúi thấp đầu, xem ra là đang chờ bị giáo huấn.

Cuối cùng Lâm Đào cái gì cũng không nói, đuổi Chu thị trở về nghỉ ngơi.

Việc liên quan đến Lý Nhất, trong trí nhớ của nguyên chủ có.

Đại nhi tử của nguyên chủ này, quả thực chính là kỳ quái trong kỳ quái.

Trình độ kỳ quái của Lý Nhất quả thực là chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe!

Ví dụ như, sáng sớm ngày hôm sau buổi đại hôn, Chu thị chạy đến trước mặt nàng cáo trạng, nói Lý Nhất không phải là nam nhân.

Nguyên chủ truy hỏi thì Chu thị mới không rõ ràng nói, Lý Nhất không muốn cùng nàng hành sự phòng the.

Nguyên chủ còn tưởng rằng Lý Nhất có bệnh.



Chạy đi tìm Lý Nhất tra hỏi nàng mới hiểu được, không ngờ Lý Nhất là lười ung thư nhập thể, lười nhác làm chuyện phí sức kia.

Lâm Đào nằm ở trên giường, vỗ thẳng trán.

MD, loại huấn luyện địa ngục này bắt đầu, người nào có thể chịu được chứ?

Có ai muốn tiếp quản không?

Trời vừa sáng, Lâm Đào vốn không ngủ được, nên quyết định rời giường sớm.

Thế mà nàng sống sót được đến tập thứ ba! Xem ra, trong thời gian ngắn mình không thể trở về được!

Nàng vừa mở cửa thì thấy Hứa thị dẫn hai đứa nhỏ đang muốn ra cửa.

Lý Kiền kêu bà nội, còn Linh Lan thì giống như hôm qua, vừa thấy nàng liền trốn ở sau lưng Lý Kiền.

“Ngươi đây là muốn đi đâu?”

Hứa thị vội vàng giải thích, muốn ra ngoài đào chút rau dại làm điểm tâm.

“Không cần, đem gạo kê mà Chu thị mang về làm cơm đi, hôm nay cả nhà chúng ta đều phải lên núi.”

“Tiền Nhi và con cũng có thể đi sao?”

Lâm Đào gật đầu, Hứa thị vui mừng muốn chết, buông gùi xuống liền dẫn hai đứa nhỏ chạy tới phòng bếp bận rộn.

Sau khi rửa mặt, Lâm Đào lần lượt gọi từng cửa một.

Tối hôm qua Lý Nhị cùng Lý Tứ chạy bảy km, sáng sớm giống như hai con cua, hai chân phát run ngang đi ra.

Hai người trước kia nhìn nhau không vừa mắt, lần đầu tiên không có đấu võ mồm.



Lý Tứ đầu óc tốt, đoạt lấy việc đốn củi.

Lý Nhị không có biện pháp nào khác, chỉ có thể mang đôi chân run rẩy ra cửa gánh nước.

Phòng phía Đông, hốc mắt Chu thị đen thui, duy nhất không thấy Lý Nhất đi ra.

Chờ Lâm Đào đi tới phòng phía Đông thì thấy Lý Nhất giống như một con rắn già đã chết, nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích.

Lâm Đào hô nửa ngày, thế mà Lý Nhất xoay người, tiếp tục ngủ.

Lâm Đào bóp bóp mi tâm, nàng múc gáo nước lạnh, trực tiếp đổ lên đầu Lý Nhất.

Ai có thể nghĩ ra? Lý Nhất còn đang nằm ngửa, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn nàng!!

“Nương! Mới sáng sớm ngài không chịu ngủ, lại muốn làm gì?”

Nói thật, cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ chết chóc này của Lý Nhất cũng tức giận không chỗ phát tiết.

Lâm Đào không kiềm chế được tính tình hét lên: "Trời sáng rồi! Dậy lát nữa lên núi.”

Nàng chân trước đi ra khỏi phòng phía Đông, chân sau chợt nghe thấy Lý Nhất ở bên trong hô: "Nương! Ngài không có bệnh chứ? Lão Nhị cùng Lão Tứ không phải ở nhà sao? Ngài đi mà giày vò bọn họ!”

Lâm Đào hít mấy hơi thật sâu, cố gắng tìm về tình yêu thương của nguyên chủ dành cho đứa nhi tử này, quay vòng trở về.

"Lão đại, ngươi ngủ cả ngày như vậy, ý nghĩa của cuộc sống ở đâu?"

Lý Nhất lau nước trên tóc, tùy ý đáp: “Nương, cả ngày ngài bận rộn kiếm tiền, còn không phải là hy vọng có một ngày, mình có thể cái gì cũng không làm, ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn sao?”

“……”

“Có đạo lý. Vậy ngươi còn ăn cơm làm gì? Dù sao đến cuối cùng, còn không phải chôn xuống đất là xong việc sao! Không bằng ta giúp ngươi một bước đi đến đích luôn ha!”