Chương 20

“Lý Tứ, ngươi đừng có mà được cho mặt mũi lại không biết xấu hổ! Ta thì làm sao? Thê tử của ta, chẳng lẽ ta lại không thể ngủ cùng? Lão tử là một nam nhân bình thường. Không giống như một số người, cưới thê tử rồi còn không cần, cố ý đi nhầm cửa! Lão Tứ, không phải Nhị ca coi thường ngươi. Ngươi có phải không được hay không?”

Từ xưa đến nay, thân là nam nhân đều không thích nghe lời này, đương nhiên Lý Tứ cũng không thích nghe.

“Người lão tử chướng mắt là Hứa thị! Huynh cho rằng ai cũng không kén ăn giống như huynh sao?”

“Ha ha, không kén ăn? Còn không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng, người như chúng ta, có thể cưới được một nữ nhân đã là không tệ rồi. Ngươi coi Lý Tứ ngươi là công tử nhà ai? Theo ta thấy, ngươi con mẹ nó không phải là nam nhân!”

Hai người ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng khác với trước kia chính là, không chỉ không có động thủ đánh nhau, mà còn đỡ nhau đi về phía trước.

Phải biết rằng trong trí nhớ nguyên chủ, mỗi khi nói đến lời này sẽ diễn ra cảnh hai huynh đệ lao vào đánh nhau một hồi ta chết ngươi sống.

Lâm Đào nhìn hai người bốn mắt giận dữ, cười lạnh ra tiếng.

“Nam nhân? Hai người các ngươi thế mà cũng được coi như nam nhân? Ở trên giường ép buộc nữ nhân mà được coi như nam nhân? Như thế nào mà ngươi không chịu suy ngẫm lại xem khi nam nhân xuống giường nên có dáng vẻ gì hả? Suốt ngày lắc lư ở nhà, kẻ vô tích sự, dựa vào lão nương thay ngươi nuôi gia đình, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói mình là nam nhân?”

Lão Tứ cười hì hì, mang theo ý tứ khıêυ khí©h hất cằm về phía lão Nhị.

Nương chính là nương, từ nhỏ đã thương hắn bảo vệ hắn, không để hắn phải chịu uất ức.

Không nghĩ tới, vui vẻ không quá hai giây, liền được tiếp nhận đợt bạo kích từ lão nương thân yêu của hắn.



“Còn có lão Tứ ngươi, ham mê đánh bạc phá sản, đặt mông nát nợ. Bị người ta đòi nợ lại giống như tiểu hài tử hai ba tuổi còn chưa cai sữa, chạy đến trước mặt lão nương khóc sướt mướt ‘Nương, ngài cứu nhi tử đi’.”

Câu nói sau cùng kia Lâm Đào còn học theo cách lau nước mắt làm nũng của Lý Tứ.

Cuối cùng, nàng nôn khan một tiếng nói: “Vậy ngươi đây là dạng nam nhân gì?”

“Nam nhân là cái gì? Nam nhân hẳn là phải đỉnh thiên lập địa, có trách nhiệm, có thành tựu, biết gánh vác! Hai người các ngươi đã có được cái gì nào?”

Hai người vừa rồi còn đấu võ mồm trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Lâm Đào dừng chân xoay người, ý vị thâm trường nhìn Lý Nhị nói: "Lão Nhị, những gì ngày hôm qua nương đã nói với ngươi, ngươi quên hết rồi sao?"

“Không có, con chưa quên.” Lý Nhị vuốt cổ mình nói tiếp: "Nhi tử, nhi tử cho rằng, giữa phu thê, đây không phải là chuyện bình thường hay làm sao! Cũng không thể có chuyện nàng không nguyện ý thì con nên nghe theo nàng được.”

Lý Tứ ở bên cạnh đã nghe không nổi nữa, mở miệng mắng: “Huynh là heo sao? Nữ nhân là phải được dỗ dành! Chỉ khi nào huynh chiếm được trái tim của nàng thì lúc ý nàng mới cam tâm tình nguyện cái gì cũng cho huynh.”

Chẳng trách lại nói Lý Tứ là đứa con có đầu óc tốt nhất trong mấy nhi tử của nguyên chủ.

Nhìn thì không biết một chữ nào, ngược lại hiểu biết rõ ràng tính cách của nữ nhân.

“Nghe thấy chưa?” Lâm Đào hỏi lại.



Lý Nhị gật đầu: “Nhi tử đã nhớ kỹ.”

****

Cũng giống như lần trước, Lâm Đào bấm giờ Mão đi tới cửa nhà.

Chân trước vừa vào cửa, một bóng đen đã quỳ xuống bên chân nàng.

“Nương! Thật tốt quá! Ngài thật sự không chết.”

Nếu như giọng nói khóc sướt mướt này không phải giống nữ nhân, mà chỉ nhìn vào thân hình, Lâm Đào còn cho rằng đó là nam nhân.

Mượn ánh trăng nhìn rõ người, đúng là con dâu cả của nguyên chủ, Chu thị.

Chu thị đang muốn mở miệng, Lý Tứ mới vừa vào cửa đã ngã xuống đất rầm một tiếng lớn, cũng hôn mê giống như Lý Nhị lần trước.

“Tiểu, tiểu thúc làm sao vậy?”

Lâm Đào không giải thích, ném Lý Tứ về phòng.

Về phần Lý Nhị, nàng cũng gửi về phòng phía Tây.