Chương 15

Hai mắt của Lý Nhị mở to khủng hoảng, hít sâu một hơi.

"Đó là trường hợp ngộ nhỡ, tỷ lệ không lớn! Ta cũng đã nói rồi, ngươi cứ già đi như vậy, nàng ấy còn trẻ hơn ngươi bốn tuổi! Hiện tại ngươi đối xử với nàng ấy không tốt, đối xử với hai đứa nhỏ cũng không tốt. Chờ đến lúc ngươi già đi, ba người các nàng động tay động chân làm gì đó với ngươi, đến lúc đó ngươi tìm ai?"

Hô hấp của Lý Nhị hỗn loạn, thấp giọng hỏi: "Họ, bọn họ có thể làm được gì chứ?"

"Khó nói lắm, ví dụ như bọn họ chê ngươi đã lớn tuổi chỉ ăn không làm, ném ngươi xuống mồ chôn sống, đó cũng coi như là có lương tâm rồi. Ít nhất trước khi chết, còn có một viên gạch, một chút cơm, ngươi cũng không thể trở thành một tên ma đói được."

“Nhưng đó là trường hợp ngộ nhỡ thôi, cảm thấy ngươi thật phiền phức, lấy một sợi dây thừng ra...”

Lâm Đào không nói tiếp, chỉ lấy tay, bóp nhẹ cổ của lão Nhị.

"Ba người bọn họ nếu như thật sự muốn làm điều gì đó với ngươi, ta đoán chừng người trong thôn này cũng sẽ không vì ngươi mà nói chuyện đâu. Dù sao, ngươi ngẫm nghĩ lại đi, trong mấy năm nay, ngươi đối xử với Hứa thị như thế nào, đối xử với hai đứa nhỏ như thế nào?"

Lý Nhị khóc, bị dọa đến mức phát khóc. Dường như đã nghĩ đến lúc mình về già, sẽ chết rất khó coi.

Lâm Đào vỗ vai hắn, nói: "Nương nói thật cho ngươi biết, lúc nương chết đi đã nhận ra một vài thứ. Nương sẽ đối xử tốt với ba mẹ con bọn họ, còn định dạy cháu trai lớn một số chuyện, không thể dạy toàn bộ, tránh cho đến khi nó học xong rồi không lo cho ta dưỡng lão.

Ai! Nói đến đây, đều do bốn huynh đệ các ngươi, đầu óc không tốt, cũng không hiếu học."

Lâm Đào vỗ hai tay, vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi.



"Nương nói đến đây thôi, muốn nghĩ như thế nào thì tự mình nghĩ đi. Nương già rồi, về sau cũng không chăm sóc ngươi được bao nhiêu nữa, cũng không thể dạy bảo huynh đệ các ngươi thêm nữa."

Trong nháy mắt Lý Nhị hoàn hồn lại, gật đầu một cách điên cuồng.

"Nương, con đã biết rồi!" Nói xong, chạy đến trước mặt của Hứa thị, kéo tay của Hứa thị.

"Tức phụ, nàng tha thứ cho ta. Về sau, ta sẽ đối xử tốt với nàng, đứa xử tốt với bọn nhỏ."

Nhìn thấy hai mắt của Hứa thị ngơ ra, trong lòng của Lâm Đào vô cùng vui mừng.

Tuy rằng chỉ hù dọa Lý Nhị nhưng cũng là những điều đã thật sự xảy ra trong một kiếp sống của Lâm Đào.

Nàng chỉ mất tập trung trong chốc lát mà Lý Nhị đã đưa hai tay ra, một tay kéo hai đứa nhỏ vào trong l*иg ngực, một tay nắm chặt Hứa thị.

Miệng không ngừng nói: "Về sau cha sẽ chăm sóc các con thật tốt."

Lý Tứ lần mò, ngồi lại.

"Có việc gì nữa sao?" Vẻ mặt của Lâm Đào ghét bỏ đánh giá đứa con không nên thân này.

Ngoại hình khá nghiêm chỉnh, là một trong số ít người trong Lý gia có thể ăn ngon mặc đẹp, trên mặt có chút thịt, cũng coi như có chút tướng mạo.



Chỉ là dáng người của hắn khập khiễng, không có những khí chất mà một nam nhân nên có chút nào.

Về sau, thuận tiện luyện tập cho hắn, nếu không ngay cả một người lao động có đủ tư cách, hắn cũng không thể làm nổi.

Lý Tứ vuốt mũi, nhỏ giọng hỏi: "Nương, ngài nói gì với Nhị ca đó? Sao hắn bỗng nhiên lại thay đổi tính tình như vậy?

"Làm sao? Ngươi không muốn bọn họ tốt hơn sao?"

Lý Tứ xấu hổ bỏ đi.

Nếu nói ra thì ban đầu Hứa thị là thê tử mà nguyên chủ đã dùng tiền để cho Lý Tứ cưới về.

Chuyện này phải bắt đầu từ việc nguyên chủ dành dụm tiền, sau khi dành dụm tiền nửa đời người cũng chỉ đủ cho hai đứa con này cưới thê.

Cho lão Đại cưới Chu thị vào cửa, thứ nhất là bởi vì lão Đại thật sự rất lười nhác, nguyên chủ không muốn chăm sóc cho hắn nữa, vì vậy cưới một thê tử cho hắn là chuyện hợp lý.

Còn lại chỉ đủ tiền để cho một đứa con nữa cưới thê, đương nhiên sẽ cho lão Tứ mà nàng yêu thích nhất cưới thê.

Còn lão Nhị và lão Tam, một đứa không được yêu thích, đứa còn lại thì bị ghét một cách thẳng thừng, huống chi không có tiền, cho dù có tiền thì nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới thê cho chúng.

Chỉ là sau đó...