Chương 11

Lúc này trong đầu Lý Tứ không ngừng tự hỏi bản thân: làm hay chết?

Một lát sau Lý Tứ mở miệng: "Nương! Con sẽ cố gắng làm việc thật tốt, hiếu thảo với nương, nương cũng sẽ sống thọ trăm tuổi."

Đây không phải là lời nói nhảm! Lão thái thái đã nói rồi, nàng chết thì hắn cũng đừng nghĩ đến việc sống một mình. Hắn chết thì chết, mà không chết thì cũng phải chết!

Năm nay hắn chỉ mới hai mươi tuổi, đang trong độ tuổi sung mãn, hắn không muốn chết, cũng không được chết!

"Nhìn xem lão Tứ của ta đi nào, vừa khéo nói lại còn hiểu chuyện."

Nhìn thấy lão thái thái cầm bánh tổ kê lên, Lý Tứ tươi cười đưa chén ra, không ngờ nửa miếng bánh đó lại chui hết vào miệng lão thái thái.

Lý Tứ: "..."

Thành thật mà nói, bánh tổ kê này không có hương vị ngọt thanh mềm dẻo như Lâm Đào từng ăn ở kiếp trước, bên trong còn dính chút hạt cát, thậm chí còn có mùi mốc bốc lên.

Nhưng thứ này so với cháo rau dại thì còn tốt hơn được… một chút.

Nuốt xuống một cách gian nan, Lâm Đào nói: "Ăn no rồi thì đi chẻ củi đi, sau đó lại nấu nước tắm rửa một chút."

Sau đó lại nói với Hứa thị: "Con cũng mang hai đứa nhỏ đi tắm rửa đi. Cơ thể bốc mùi quá rồi."

Bốn người lại trợn tròn mắt.



Lý Tứ không thể tin được, lão thái thái thật sự bắt hắn đi chẻ củi nấu nước sao?

Ánh mắt Hứa thị đảo qua đảo lại ba nơi: bánh tổ kê - hai đứa nhỏ - lão thái thái.

Cho ăn, cho tắm... Nàng ấy gặp chuyện xui xẻo rồi!

"Bùm" một tiếng, Hứa thị lật đật kéo hai đứa nhỏ quỳ xuống.

Nàng ấy không ngừng dập đầu: "Nương! Ngài để con làm đi, con chẻ củi, nấu nước, giặt quần áo, con có sức khỏe, con có thể làm mà! Nếu thật sự không được, ngài hãy bán con đi. Đại Cẩu chỉ mới bảy tuổi, còn Nhị Đản, Nhị Đản chỉ mới năm tuổi, cầu xin ngài đừng bán bọn họ. Chuyện này, chuyện này..."

Hứa thị hoang mang lo sợ lấy ba chiếc bánh tổ kê trong chén ra cầm ở trong tay.

"Tiểu thúc, nương, hai người ăn đi. Chúng con chỉ ăn một chén, à không, chỉ nửa chén, nửa chén cháo rau dại là no rồi."

Đại Cẩu không nói một tiếng, Nhị Đản lại bị dọa khóc, con bé cố gắng che miệng để ngăn tiếng khóc phát ra.

Lý Tứ cười ha hả chộp lấy bánh tổ yến, trên tay Lâm Đào đang cầm một quả dưa, nàng đánh một cái sau gáy Lý Tứ, sau đó đem bánh tổ kê bỏ lại vào trong ba cái chén.

"Nhà lão Nhị à, có phải con hiểu lầm chuyện gì rồi không? Bánh tổ kê là cho con cùng mấy đứa nhỏ ăn. Thử nhìn mẫu tử ba người các con xem đã thành ra dạng gì rồi? Nếu cứ như vậy, đừng nói là làm việc, nếu các con bị bệnh thì ta còn phải lấy tiền bán thuốc để đổ lên người các con à?"

"Lỡ mà các con chết, người trong thôn khẳng định cảm thấy lão thái thái ta làm việc không tốt, đến lúc đó có còn ai dám đến tìm ta xem bệnh?"

Nguyên chủ chính là dựa vào bản lĩnh y thuật của mình mới có thể kiếm sống ở Cung Gia Trại này.

"Còn quỳ làm gì? Mau đứng lên nhanh, để người khác nhìn thấy lại nói ta khắt khe với mẫu tử các con. Đừng tưởng rằng bọn họ bàn tán sau lưng ta thì ta không biết gì. Ta muốn cho đám người đó mở to mắt lên mà nhìn, rốt cuộc là ta đây ngược đãi con dâu, con cháu khi nào."



Trong lòng Hứa thị vẫn nghi hoặc, chỉ cảm thấy có lẽ lão thái thái bị người trong thôn kích động. Nhưng nàng ấy mặc kệ, kéo hai đứa nhỏ đứng lên.

"Lão Tứ, ăn no rồi thì đi chẻ củi nấu nước đi. Lát nữa ta bảo Hứa thị nấu nước ấm cho con tắm rửa."

Đôi mắt Lý Tứ trơ mắt nhìn ba người ăn bánh tổ kê, gương mặt đau khổ, lại ăn thêm một chén cháo rau dại nữa rồi mới đứng dậy đi làm việc.

Lâm Đào thúc giục bọn họ ăn hết bánh tổ kê, lại múc thêm miếng cháo rau dại cho ba người.

Lý Đại Cẩu hơi mất tự nhiên, nói: "Cảm ơn."

Hứa thị cẩn thận quan sát biểu tình của lão thái thái. Tuy rằng vừa nãy lão thái thái nói lý do khá thuyết phục, nhưng nàng vẫn rất sợ.

Lâm Đào mở miệng: "Trẻ con trưởng thành mà còn gọi là Đại Cẩu, người khác sẽ chê cười ta mất, bôi nhọ tên tuổi người biết chữ như ta. Hôm nay đổi lại tên đi, gọi là..."

"Lý Kiền. Được, tên này không tồi." Bên trong ngụ ý có càn khôn.

"Lý Tiền?" Hứa thị thấy có phải lão thái thái nghĩ đến tiền muốn điên rồi không? Cũng không phải đặt tên là tiền thì có tiền đâu.

Nhưng so với Lý Đại Cẩu thì Lý Tiền dễ nghe hơn chút.

"Nương gọi như thế thì là như thế."

Hứa thị là người không biết cất giấu tâm tư, vẻ không cao hứng hiện rõ trên mặt.