Edit: Trang
Tôi không nghe rõ lời của hắn, hỏi lại: "Cái gì?"
Giọng của hắn thấp hơn, hỏi: "Đàn này của ta cũng chỉ là đồ tầm thường, nhưng ngươi lại nghe đến nghẹn ngào như vậy. Lúc trước ta có nói qua, dường như ngươi gặp phải kiếp nạn oan khuất rất lớn. Người khiến ngươi đau khổ như thế, hiện tại rốt cuộc ngươi có hận hắn hay không?"
Hai mắt tôi đẫm lệ, lỗ tai phát ra tiếng ông ông. Tôi chống đỡ tay ghế, để cho mình khôi phục lại chút khí lực.
Tôi đáp: "Hận, hay là không hận, thì có cái gì khác nhau?"
Âm thanh của Tề công tử vang lên, nói: "Có oan nhất định phải nói, có oán nhất định phải báo, như vậy mới là đại trượng phu."
Tôi cười khổ nói: "Châu mỗ chỉ là đàn bà con gái, không phải là đại trượng phu."
Tề công tử nói: "Ban nãy nếu ngươi có thể nghe ra phong cảnh trong phía Bắc Trường Thành của ta, chắc hẳn không phải là nữ tử bình thường. Ta và cô nương cùng nhau nói chuyện, cô nương cũng không là nữ tử tầm thường, cô nương nhìn xa trông rộng hơn cả thư sinh bình thường. Vì sao cô nương lại tự coi nhẹ mình. Nếu cô nương oan khuất như thế, vì sao không có ý niệm báo thù, ngay cả một tia hận ý cũng không có?"
Tôi không hiểu nói: "Tại sao ngài biết tôi không có hận ý?"
Tề công tử dường như ngẩn ra, nói: "Hay là, ngươi hận hắn?"
Tôi mờ mịt. Trải qua mấy ngày nay, dường như tôi không muốn suy nghĩ đến những chuyện này nữa. Vết sẹo kia, rất rất rất sâu, chạm vào sẽ lập tức đau đớn.
Miên thành, rời xa Kinh thành, rời xa phủ Thái tử, rời xa những quyền mưu kia. Hiện tại, ngay cả Cảnh Phi cũng không ở bên người. Tôi chỉ hi vọng mỗi ngày đánh đàn ngắm trăng, theo đuổi một cuộc sống yên ả bình an.
Dường như sự thật phai nhạt, ép buộc dần dần quên chúng nó đi. Nếu không tiếng đàn ban nãy của Tề công tử, tôi vốn có thể không cần nghĩ đến những đại bi đại khổ kia.
Nhưng mà, dù sao lúc nãy cũng là tôi yêu cầu hắn đánh đàn.
Tôi giận dữ nói: "Tôi không biết."
Hắn đứng lên, tôi nhìn thấy màn lụa hơi lắc lư một chút. Dường như hắn xoay lưng lại, hồi lâu, mới nói: "Hay là cô nương muốn, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn? Lúc này cô nương đang trăm phương ngàn kế, dự trữ lực lượng, ngày nào đó một chiêu lấy mạng của kẻ thù?"
Tôi không biết trả lời như thế nào, lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Nếu thật sự là như thế, cô nương thật sự khoái ý ân cừu, Tề mỗ kính nể."
Tôi nhịn không được nữa nói: "Tề công tử, Châu mỗ không có suy nghĩ về việc báo thù."
Tề công tử cười lạnh nói: "Hôm nay Tề mỗ thả thuyền trên hồ, đánh khúc đàn này, được cô nương khen ngợi. Vốn tưởng rằng gặp được tri âm ngàn năm một thuở. Ngày thường Tề mỗ kính nể nhất chính là người khoái ý ân cừu, có oán nhất định phải báo. Nhưng lại không thể ngờ cô nương cư nhiên nhát gian như thế."
Tôi nói: "Tề công tử, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nhưng vì sao mỗi lần Châu Lăng nghe thấy, Tề công tử lại luôn miệng nói đều là chuyện muốn Châu Lăng đi báo thù?"
Màn lụa mơ hồ, bóng dáng trong màn lụa dường như cứng đờ.
Tôi thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Công tử mới nói, ánh trăng ảm đạm, đủ thấy công tử diễn tấu khúc bi thương như vậy, là tình hữu khả nguyên. Nhưng cảnh sinh ra từ tâm. Châu Lăng bất tài, nhưng Châu Lăng chỉ muốn sống quãng đời còn lại trong hoà thuận vui vẻ, chỉ muốn nhìn thấy xuân giang hoa nguyệt, thư thái lãng mạn, tự do tự tại. Những gì đã trải qua trước kia, Châu Lăng nguyện dùng hết tâm tư từ từ quên đi."
Tề công tử xoay người lại, nói: "Cho nên, ngươi, vẫn không hận hắn, đúng không?"
Tôi lắc đầu, thở dài nói: "Dù sao Châu Lăng cũng chỉ là phàm phu tục tử, nói không hận thì chính là lừa mình dối người. Châu Lăng thừa nhận, sau khi gặp kiếp nạn này, đúng là có sinh hận ý. Nhưng Châu Lăng càng không muốn ôm hận ý này ở trong lòng sống quãng đời còn lại. Lúc nãy Châu Lăng đã nói, muốn quên đi quá khứ."
Tề công tử "Hừ" một tiếng, nói: "Đó là vì, hắn tổn thương ngươi chưa đủ sâu."
Ngữ khí của hắn quái dị, âm thanh khẽ biến, so với giọng khàn khàn lúc nãy thì có chút khác nhau, giống như là giọng của một người khác vậy.
Tôi đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy hắn mở miệng, lúc này giọng nói đã khôi phục lại khàn khàn lúc trước. Chỉ nghe hắn nói: "Nếu hắn tổn thương ngươi đủ sâu, tất nhiên ngươi sẽ hận hắn. Đủ thấy lúc trước tổn thương hắn gây ra cho ngươi vẫn chưa đủ sâu."
Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Bốn phía nhất thời lặng im không một tiếng động.
Hắn đột nhiên xoay người, sau đó cúi người, ở trên dây cầm ‘tưng’ một cái. Nhất thời có người hầu đi vào, cung kính nói: "Công tử, có gì phân phó?"
Hắn nói: "Đưa Châu cô nương ra ngoài."
Người hầu đáp một tiếng "Vâng", sau đó nhìn sang tôi nói: "Châu cô nương, thỉnh."
Tôi hướng về phía Tề công tử chắp tay, đi theo người hầu ra ngoài. Ngoài khoang thuyền trăng sáng gió mát, khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Thuyền nhỏ của tôi bọn họ đã giúp tôi bố trí xong. Tôi đi lên thuyền nhỏ, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn người hầu lúc nãy đưa tôi đi ra ngoài hỏi: "Xin hỏi tôn giá*, công tử nhà ngươi là người phương nào?" (* tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)
Người hầu kia không đáp, chỉ lắc đầu, sau đó thả thuyền nhỏ của tôi đi.
Tôi chỉ có thể chèo thuyền nhỏ rời đi. Đi được không xa thì quay đầu lại, lúc đó thuyền của Tề công tử đã đi xa.
Mơ hồ tôi nhìn thấy có một người đang đứng thẳng ở đầu thuyền, lẳng lặng đứng. Nhìn phục sức, không giống như người hầu, có lẽ là Tề công tử.
Y khuyết tung bay, đáng tiếc không thể nhìn rõ mặt.
Tôi thở dài, không biết tướng mạo của Tề công tử thật sự là đáng tiếc. Cho dù ngày sau có lướt qua nhau, chỉ sợ cũng không nhận ra. Mặc dù lúc nãy sau cùng hai chúng tôi có chút xung đột, nhưng tài gảy đàn của Tề công tử thực sự rất khiến người ta yêu thích. Không biết đến năm nào tháng nào mới có thể nghe lại được.
Ta chèo thuyền nhỏ tới bờ bên kia, lúc lên bờ liền thấy A Chức đã sớm dẫn người đợi tôi ở đó. Nàng khoác thêm áo cho tôi, cười nói: "Cô nương đi lâu như vậy mà đêm lại lạnh như thế, thật khiến cho chúng tôi không ngừng lo lắng."
Tôi cười nói: "Không sao không sao. Đêm như thế này du thuyền ở trên hồ, chính là chuyện khoái hoạt nhất của đời người."
A Chức hé miệng cười nói: "Gần đây cô nương rất kỳ quái. Nô tì ngu dốt, thật sự không hiểu được."
Tôi cũng cười, đi lên xe ngựa một đường trở về nhà.
Xe ngựa mới vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy A Chức "Ơ" một tiếng, sau đó kêu lên: "Cô nương."
Tôi nhảy xuống xe, thấy A Chức đứng ở trước cửa bày ra vẻ mặt kinh hoàng, tôi hỏi: "Sao thế?"
Nàng chỉ chỉ về phía cửa chính, ta nhìn kỹ, chỉ thấy có nhiều người, nhưng không phải là người chỗ của tôi, hoặc là chỗ của Dung Dung.
Lòng tôi sinh nghi, vì thế đi qua. Những người đó thấy tôi, ngược lại rất cung kính. Sớm có người hầu đi ra mở cửa.
Tôi và A Chức đi vào. Cửa "chi nha" một tiếng đóng lại. Dường như tất cả vẫn như cũ.
Tôi đi vào trong sảnh, lại thấy Dung Dung ngồi ở trước bàn, sắc mặt tái nhợt, giống như đang trầm tư. Tiếng động hai chúng tôi vào cửa, nàng lại vẫn như trước hoàn toàn không phát hiện ra.
Tôi đi qua, kêu lên: "Tỷ tỷ."
Cả người nàng chấn động, ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng thê lương, tuy rằng nhìn tôi, nhưng dường như cũng không phải nhìn tôi. Thần sắc của nàng khiến tôi hoảng sợ, tay tôi vịn lên đầu bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng ngại nói ra, để muội muội giúp đỡ bàn bạc một chút."
Nàng run rẩy vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay tôi, cả người run lên, rung giọng nói: "Rốt cuộc ngươi đã trở lại."
Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng, tay nàng vẫn không buông ra. Cánh tay tôi bị nàng nắm đến phát đau.
Tôi nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thân thể Dung Dung lại chấn động, sau đó đột nhiên rơi nước mắt. Tôi đang muốn lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, nhưng lại không nghĩ tới nàng cúi người úp mặt vào trên cánh tay tôi, vai và lưng phập phồng, lớn tiếng khóc to.
Trong tiếng khóc, nàng đứt quãng hô lên: "Trong kinh truyền tin tức đến. Vương gia... Vương gia bị, bị giam vào đại lao rồi."