Editor: Trang
Quả thực Cảnh Phi muốn đi Tây Cương, thay thế cho Cảnh Nhiên, dẫn đầu đại quân Tây Cương.
Chỉ có điều trước khi phụng chỉ, hắn phải trù khoản mua lương trước, sau đó đi theo đám người Thẩm Như Lượng và Mạnh Khách vào kinh, sau khi ra mắt Hoàng thượng lại đi đến Tây Cương.
Một trận này rất là quanh quẩn ngoằn ngoèo.
Ngay cả Dung Dung đến chỗ của tôi, sau khi nói chuyện với tôi xong, cũng thở dài: "Vương gia thật sự là vất vả."
Tôi nhìn mặt nàng, cười nói: "Tỷ tỷ đau lòng sao?"
Mặt Dung Dung ửng hồng lên, nói: "Ta biết rất rõ thân phận của mình. Chẳng qua là lo nghĩ cho hắn thôi."
Tôi cười nói: "Vất vả là một chút khổ cực, bất quá nếu như lần này lập được công lớn, cũng đáng."
Tôi cẩn thận nhìn nàng. Trên mặt Dung Dung quả nhiên lộ ra vui vẻ.
Nàng thấy tôi nhìn nàng, liền cúi đầu cười nói: "Ta không hiểu những việc này. Nhưng nếu như cô nương đã nói, vậy chính là đối tốt với Vương gia."
Tôi cũng cười cười, không đáp.
Thâm tình cuồng dại đến hoàn cảnh như thế, đều chỉ nguyện phối hợp nghĩ về hướng tốt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Cảnh Phi trù khoản không hề thuận lợi. Hàng dệt kim dân gian, khu vực Miên thành, đều ở trong tay Hạ gia.
Nhưng dường như Hạ Dung không hề mua trướng của Cảnh Phi.
Mấy lần đi qua đi lại, thương nhân phú thứ* ở vùng Giang Nam đều bắt chước Hạ gia giả câm vờ điếc, mặc cho Cảnh Phi thân là khâm sai vắt hết óc lấy lòng bọn họ, bọn họ vẫn than nghèo, nói tiền lời mua bán năm nay không hề tốt, thật sự là không có tiền dư thừa dốc sức vì triều đình, phân ưu cho khâm sai đại nhân ngài. (*: giàu có và đông đúc)
Nhưng Hạ gia, lại vẫn có tiền đầy đủ, ở trong nhà hắn xếp đặt một tiệc rượu.
Đại thọ sáu mươi của nhị di nãi nãi Hà gia.
Hạ Dung quả nhiên hiếu thuận.
Một tiệc rượu này bày đến khí thế. Người có uy tín danh dự ở Miên thành đều được mời tới. Nhân tiện, cũng mời cả ta.
Qua ba tuần rượu, trong lương đình có người hát lên khúc: "... Vừa đúng ba tháng mùa xuân điều tốt không người nhìn, không đề phòng chim sa cá lặn điểu kinh huyên, tu hoa bế nguyệt lại sợ hoa ưu sầu run rẩy. Hành lang có vẽ tranh kim phấn nửa vụn vặt. Trì quán thương đài một mảnh thanh..."
Âm thanh xa xăm, đau khổ, réo rắt.
Nhất thời một mảnh trầm trồ khen ngợi.
Chỗ ngồi của Hạ Dung, có gã sai vặt bước nhanh đi vào, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu. Chỉ thấy Hạ Dung hơi hơi biến sắc nói: "Nói hôm nay bổn công tử đãi khách quý, không có thời gian chiêu đãi bọn họ."
Gã sai vặt khó xử nói: "Nhưng, nhưng khâm sai đại nhân nói, nếu như người không gặp hắn, hắn sẽ gọi quan binh địa phương ở Miên thành, cùng nhau tiến vào nơi này."
Hạ Dung cười lạnh nói: "Quan binh địa phương, mạnh mẽ xông vào nhà dân. Vương gia hắn, cư nhiên lại hiểu pháp luật mà phạm luật sao?"
Dường như gã sai vặt ngẩn người, mới nói: "Người tới, trừ bỏ Vương gia, còn có một người là Mạnh đại nhân gì đó."
Mạnh Khách?
Hạ Dung dừng một chút, lại nói: "Để cho bọn họvào đi.
Tôi ngồi cách bọn họ hơi xa một chút, lúc này lại càng nhích vào bên trong.
Chỉ chốc lát sau, Cảnh Phi và Mạnh Khách đi đến.
Hạ Dung cười nói: "Vương gia và Mạnh đại nhân đến thăm, thật sự là bồng tất sinh huy*. Đến, đại thọ gia mẫu, kính xin hai vị nể mặt, nếm một chút đồ ăn." (*: vẻ vang cho kẻ hèn này)
Hắn phân phó hạ nhân mang ghế đến cho Cảnh Phi và Mạnh Khách ngồi.
Dường như Cảnh Phi còn đang do dự, Mạnh Khách vui vẻ ngồi xuống.
Trong bữa tiệc nhất thời yên tĩnh rất nhiều.
Chỉ nghe Mạnh Khách nói: "Nơi này của Hạ công tử chính là đang hát khúc?"
Hạ Dung cười nói: "Sao? Chẳng lẽ Mạnh đại nhân cũng có nhã hứng như thế?"
Mạnh Khách nói: "Cũng thường nghe khúc. Không biết khúc ban nãy tên là gì?"
Có khác mời tiếp lời nói: "Là trong khúc Mẫu Đơn đình."
Mạnh Khách cười nói: "Không tệ, không tệ."
Cảnh Phi lại đột nhiên nói: "Trong thọ yến, hát khúc ngả ngớn này, dường như không thích hợp."
Hạ Dung nhìn hắn một cái, nói: "Hả? Vương gia lại cho là thế à? Nữ tử trong Mẫu Đơn đình này, chân tình ý thiết, hứa cả đời, cho dù là một luồng hương hồn đã đi, cũng không oán không hối. Có gì không ổn?"
Cảnh Phi lạnh nhạt nói: "Chuyện trong hí kịch, không phải là thật."
Hạ Dung uống một hớp rượu, vừa cười nói: "Vương gia đã nhìn quen kỳ trân dị bảo kỳ nhân dị sự, đương nhiên xem thường những ca khúc phố phường. Chuyện nữ tử si tình trong hí kịch này, đương nhiên không vào được trong mắt Vương gia. Đáng thương nữ tử kia si tình đến bước này, lại không có người thương cảm."
Mạnh Khách cười nói: "Hạ huynh, ngươi uống say rồi."
Hạ Dung cười nói: "Ta không có say, chỉ vài ly rượu, làm sao có thể làm cho ta say? Ta vô cùng tỉnh táo. Vương gia, người nói có phải không?"
Cảnh Phi mím chặt môi, không lên tiếng.
Nhị di nãi nãi Hà gia ở trong tiệc nói: "Dung ca nhi, không được nói chuyện với Vương gia như vậy."
Cảnh Phi đứng lên, châm ly rượu, hướng về phía nhị di nãi nãi Hà gia khom người, nói: "Chúc di nãi nãi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Mạnh Khách cũng đứng lên theo, rót rượu cúi người.
Nhị di nãi nãi Hà gia run rẩy đứng lên, nói: "Ai nha, cái này sao có thể nhận. Hiện giờ người là...là Vương gia đấy! Sao, sao có thể nhận!"
Hạ Dung ở một bên trầm tĩnh nói: "Di nãi nãi, người đừng quản hắn."
Nhị di nãi nãi Hà gia nhìn hắn quát: "Con im miệng." Rồi nhìn Cảnh Phi nói: "Được, được, được, ta cũng uống một ly rượu với ngươi, các ngươi, mau ngồi xuống đi."
Cảnh Phi không đáp, uống một hơi cạn sạch.
Người hát hí khúc trong đình sớm đã dừng lại.
Hạ Dung đột nhiên kêu lớn: "Tại sao không hát? Hay là ngại tiền thưởng ít?"
Nhạc công cuống quít kéo âm.
Người trong đình còn chưa mở miệng hát, Hạ Dung bên này ném một ly rượu mắng: "Kéo âm gì run lẩy bẩy như vậy. Các ngươi chọn khúc lưu loát chút."
Nhạc công lại sửa âm.
Người trong đình cất cao giọng hát: ".....Cảnh tốt trời đẹp, trăm hoa đua nở tươi đẹp khắp nơi. Mãn điêu lan bảo thế, vân thốc hà tiên. Đốc xuân công trân hộ phương phi, miễn cho gió sớm thổi run rẩy. Khiến giai nhân tài tử ít vương vấn..."
Đang nghe khúc, lại thấy Hạ Dung nói: “Lúc nãy Vương gia nói không sai, sầu triền miên như vậy, quả thực không thể lọt vào tai. Chọn khúc vui vẻ đi."
Hắn phân phó gã sai vặt vài câu.
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi. Sau một lúc lâu, lại nghe thấy trong đình bắt đầu hát: "......Lâm li khâm tụ đề hồng lệ, tỷ tư mã thanh sam cánh thấp. Chim bách thanh đi về hướng đông chim yến bay về hướng tây, chưa khởi hành trước hỏi ngày về. Tuy rằng trong mắt người ngàn dặm, vả lại tận khi còn sống rượu một ly. Chưa uống tâm say trước trong mắt chảy máu, trong tâm thành tro."
Uống rượu Thiên Hưng, nghe khúc thê lương bi ai này, nội tâm lại nhất thời lạnh lẽo.
Hạ Dung khẽ cười nói: "Nghe một khúc này, Vương gia thấy như thế nào? Thảo dân yêu nhất, chính là một câu "Trong mắt chảy máu, trong tâm thành tro" kia, rất chuẩn xác."
Cảnh Phi nói: "Ngươi đang ở trên thọ yến, vô cớ cố tình chọn những khúc này, hà tất phải như vậy."
Hạ Dung cười ha ha nói: "Hạ phủ ta, tiệc rượu trong Hạ phủ ta, do người Hạ phủ ta chọn khúc người Hạ phủ ta thích nghe. Vương gia, thảo dân thật đúng là đắc tội."
Tôi nhìn nhị di nãi nãi Hà gia. Lão nhân gia chỉ yên lặng ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào.
Hát khúc sâu kín oán hận. Trong bữa tiệc cũng lặng ngắt như tờ.
Hết khúc, tiếng đàn vẫn còn y y nha nha, dường như đem một câu cuối cùng không cam lòng mà quanh quẩn.
Cảnh Phi đột nhiên đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Mạnh Khách theo sát phía sau.
Lại qua một lúc lâu, lúc này trong bữa tiệc mới có khách nhân nhỏ giọng thì thầm.
Hạ Dung ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta uống rượu của chúng ta."
Nhạc công lại bắt đầu khẽ chạm cầm huyền.
Hạ Dung lại đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng quát: "Hát cái gì mà hát? Đừng hát nữa. Cầm tiền thưởng rồi mau đi nhanh đi!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe "phốc" một tiếng.
Nhạc công bị giật mình, dây cầm nhất thời đứt đoạn.