Chương 50: Kế hoạch của các tiểu quỉ

Trên đường phố Hong Kong, buổi sáng ngày đầu tuần...

Một khung cảnh nô nức như bao ngày khác, những con người sà xuống lòng đường, đắm chìm trong những thói quen mưu sinh hàng ngày. Từ những nhân viên văn phòng, những em học sinh hay chỉ đơn giản là những người công nhân quét đường cũng thật bận rộn. Và cũng trên con đường ấy, lúc này lại nổi bật lên hai bóng hình nho nhỏ nhưng khiến người đi đường không một ai có thể rời mắt.

Đó là một cặp sinh đôi, một trai, một gái. Nhìn chúng, ai ai cũng tưởng đó là những thiên thần xinh đẹp xuất chúng đang dạo bước trong cái nắng đầu mùa thu. Nhưng chưa hết, bên cạnh hai đứa trẻ thiên thần ấy còn có 4, 5 người đàn ông cao lớn đang áp sát không rời. Nhìn cảnh tượng ấy, đương nhiên tất cả mọi người tò mò cũng phải.

Dương Lam Thiên ngẩng đầu liếc nhìn những cặp mắt soi mói rồi lại nắm chặt tay Dương Tử Y, đôi mắt hai màu được đeo một lớp kính áp tròng của cậu đảo qua đảo lại những người vệ sĩ đang theo sát phía sau mình rồi thì thầm vào tai cô bé :

“ Em chắc muốn làm điều này chứ ? “

Dương Lam Thiên lo ngại nhìn Tử Y đang đi bên cạnh mình, khuôn mặt non nớt lộ rõ một biểu cảm lo lắng. Tử Y thấy vậy thì trấn an, vỗ vỗ lên vai anh rồi khua tay :

_ Thế anh muốn bỏ lỡ cơ hội này sao ? Chú Lâm Nhã nói 4 tiếng nữa hội nghị sẽ bắt đầu, chú ấy đã lo tất cả rồi, chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch thôi !_

“ Thật là ! “ Lam Thiên khẽ gãi tai “ Cứ tưởng mẹ đi tìm hiểu thông tin thì chúng ta sẽ được tự do, ai dè mẹ còn phái đám người kia đi theo mình nữa ! Đúng là khó hiểu mà ? “

_ Không còn sự lựa chọn nào khác đâu anh, chúng ta mau làm thôi ! _

“ Được “ Lam Thiên gật đầu với Tử Y rồi không báo trước cậu cúi thấp người xuống, khuôn mặt giả bộ nhăn nhó rồi rêи ɾỉ thật đau đớn. Tử Y thấy vậy thì cũng nhanh chóng nhập vai, hoảng loạn vỗ vào vai anh trai mình, miệng lo lắng ú ớ kêu những tiếng nói không rõ. Sự bất thường này của lũ trẻ đã khiến những người vệ nhận ra một cách tức thì, nhanh như cắt bọn họ chạy lại gần Lam Thiên rồi quay lại hỏi Tử Y đang mếu máo bên cạnh :

“ Tiểu thư, có chuyện gì sao ? “

Nhưng Tử Y đâu thể nói được, cô bé chỉ khóc, khóc mãi. Những giọt nước mắt như trân châu tuôn rơi trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé khiến bất cứ trái tim sắt đá nào cũng phải mềm lòng. Miệng cô bé cứ lặp đi lặp lại những âm thanh mà những người vệ sĩ không tài nào hiểu được, còn Lam Thiên thì chỉ biết gục xuống lòng đường rồi khẽ rêи ɾỉ :

“ Đau, đau quá !! “

Sắc mặt của những người vệ sĩ trong phút chốc mang một màu xanh trắng, biết rằng có chuyện chẳng lành, họ lập tức bế Lam Thiên về phía một chiếc xe đang theo sát gần đấy rồi quát lớn :

“ Nhanh lên! Đến bệnh viện gần nhất ! “

***

Trong bệnh viện, người bác sĩ cao ngạo đứng trước cửa phòng cấp cứu, vừa thở dài vừa hướng đôi mắt chim ưng về phía cô bé và đám vệ sĩ rồi nói :

“ May cho các anh đấy, cậu bé chỉ bị ngộ độc thực phẩm, không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi ngay “

“ Vậy sao, cám ơn bác sĩ ! “ Một người vệ sĩ vừa thở phào vừa gật đầu cảm tạ. Thật may cậu chủ không có chuyện nếu không bọn họ cũng chả biết phải làm thế nào để giải thích với lão đại bây giờ nữa.

Người bác sĩ thấy vậy thì cũng không nói gì, chỉ vừa định quay đi thì đã cảm nhận được một bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo hắn. Cúi đầu, hắn hướng mắt xuống dưới thì chỉ thấy một cô bé nước mắt ngắn nước mắt dài đang ngước nhìn mình.

Cô bé thật xinh đẹp, những giọt nước mắt đáng thương trên khoé mi càng làm nổi bật vẻ đẹp hiếm có ấy, một vẻ đẹp của một mĩ nhân tuyệt sắc trong tương lai. Trong phút chốc, vị bác sĩ bỗng trở nên thất thần, rồi không báo trước, hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào gương mặt cô bé rồi nói :

“ Cháu lo cho anh trai sao ? “

Cô bé gật đầu, lấy tay gạt nước mắt, tay cứ chỉ vào phòng bệnh như muốn vào đó với anh trai mình. Vị bác sĩ thấy thế thì chỉ biết thở dài, nói với mấy người vệ sĩ đang đứng ở đằng xa :

“ Các anh, có thể cho cô bé này vào thăm anh trai của mình không ? Cô bé có vẻ rất nhớ anh mình đấy ! “

Đám vệ sĩ nghe vậy thì ngẩn người, đ định bụng từ chối nhưng khi thấy khuôn mặt đã khóc vì sưng húp của Tử Y thì lại chỉ biết nhìn nhau. Cuối cùng, một người lên tiếng :

“ Được ! Chúng tôi chờ ngoài này ! “

Vị bác sĩ nghe vậy thì rất vừa lòng, giắt tay Tử Y đi vào trong phòng nghỉ dưỡng, để lại sau lưng đám vệ sĩ đang canh gác ngoài cửa. Người vệ sĩ kia thấy vậy thì an tâm quay đầu, nhưng chỉ trong phút chốc cả cơ thể hắn dừng lại, nhìn bóng lưng vị bác sĩ đang khuất sau cánh cửa phòng bệnh rồi thì thầm :

“ Hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi thì phải ? “

***

Trong phòng bệnh.

Dương Lam Thiên thoải mái nằm trên giường bệnh nhân cỡ lớn, lòng buồn chán nhìn lên trần nhà rồi lại buồn chán ngắm mấy con chim sẻ đang đậu ngoài bậu cửa sổ. Mãi cho đến khi có tiếng mở cửa vang lên cậu mới từ từ ngồi dậy, vui sướиɠ nhìn về phía cửa ra vào.

Quả không ngoài dự đoán ngoài cửa là bóng hình của hai người mà cậu thấy vô cùng quen thuộc. Một chính là Dương Tử Y em gái của cậu, người mà vài phút trước đây còn đang khóc lóc đến đáng thương trước cửa phòng bệnh mà nay lại trông vô cùng bình thản đứng ngoài cửa ra vào. Cứ như thể cô bé yếu ớt vừa rồi và cô bé lãnh đạm này là hai con người hoàn toàn khác nhau. Người còn lại chính là vị bác sĩ cao ngạo có đôi lúm đồng tiền đang nở rộ kia và đồng thời cũng chính là Lâm Nhã - phó chủ tịch tập đoàn Mặc Thị.

Nhìn họ, Dương Lam Thiên mừng rỡ lao ngay xuống giường rồi tươi cười nói :

“ Họ tin sái cổ rồi sao ? “

Tử Y không có phản ứng cũng chả cười, chỉ đưa ngón tay cái ra dấu hiệu thành công đối với anh trai mình. Lâm Nhã thấy thế thì chỉ khoanh tay cười khổ, ngao ngán nói :

“ Chưa bao giờ trong mấy năm làm phó chủ tịch như chú mà phải làm theo mấy đối tác kì cục như các cháu đấy. Mà các cháu gan thật, nghĩ ta cả cách này, các cháu không sợ chú phải vào tù vì tội bắt cóc à ? “

“ Không sao ! “ Lam Thiên cười xoà, rồi khẽ đấm nhẹ vào đùi Lâm Nhã, vì Lâm Nhã quá cao nên cậu không thể đấm vào vai hắn mà chỉ có thể đấm vào đùi rồi nói :

“ Nếu chú đã đầu tư vào bọn cháu, bọn cháu sẽ dốc hết sức. Chú nên nhớ, tập đoàn chú không trợ cấp cho bọn cháu thì còn có rất nhiều tập đoàn khác. Làm thế này không chỉ các chú đạt được mục đích là từ nay về sau sẽ có hai thiên tài hỗ trợ mà còn làm gia tăng uy tín của các chú đấy. “

Câu nói đầy thuyết phục này của cậu bé khiến Lâm Nhã cảm thấy như một phần công sức của mình đã được đền đáp, xem ra mắt nhìn của hắn cũng không tệ, cái đà này thì cái tên đầu heo kia còn lâu mới dám ca cẩm hắn. Thích thú với suy nghĩ của mình, Lâm Nhã cúi đầu nhìn cậu bé :

“ Được lắm, cậu nhóc dẻo miệng!! Chú sẽ chờ, giờ thì đi thôi ! “

Cả hai đứa trẻ đồng tình, theo Lâm Nhã đến bên cửa sổ, nơi đó đã có chiếc thang chờ sẵn. Cả ba bọn họ nhanh chóng trèo xuống chiếc thang rồi đường hoàng đi đến cửa sau của bệnh viện, hướng về chiếc xe Roll Royce đang đậu ở ngoài đường cái. Cả quá trình tẩu thoát không một ai trong số đám vệ sĩ nhận ra điều gì khác thường, họ chỉ nghĩ hai đứa trẻ đang rất an toàn trong căn phòng mà không biết rằng chúng đã lên một kế hoạch chạy trốn tài tình đến như thế nào.

Mở cửa xe, Lâm Nhã đưa tay mời Tử Y và Lam Thiên vào ghế sau của chiếc ô tô sang trọng rồi nói thật trịnh thượng :

“ Nào mời hai công tử và tiểu thư lên xe, vì hôm nay Lâm Nhã tôi sẽ làm tài xế cho hai người. “

“ Vậy sao ? “ Lam Thiên hào hứng nói khi cậu và Tử Y đang tiến vào trong “ Phó chủ tịch lái xe cho bọn cháu nghe có vẻ hơi kì quái nhỉ ? “

“ À không chỉ tiện đường thôi ! Các cháu đừng quá để tâm ! “ Lâm Nhã hào hứng nói, nhưng bất chợt như nhớ ra một điều gì quan trọng, hắn bèn cúi đầu, nói với vào trong xe :

“ À, nhớ rồi, các cháu hãy cẩn thận với con cẩu dữ bên trong đấy ! “ Lâm Nhã vừa nói vùa nở nụ cười tà mị khi hắn đóng cửa cho lũ trẻ. Bộ dáng mờ ám ấy của Lâm Nhã khiến Tử Y không nhịn được sự khó hiểu của mình mà ra hiệu với anh trai mình :

_ Cẩu dữ ? _

Nhưng khi ngón tay của cô bé vừa tạo thành câu hỏi ấy thì một giọng nói lạnh băng đã vang lên khiến cho hai đứa trẻ phải giật mình :

“ Vậy ra cái tên ngu ngốc đó làm gián đoạn thời gian của ta chỉ vì hai đứa nhóc sao ? “

Giọng nói lãnh đạm khàn khàn ấy khiến Lam Thiên và Tử Y hướng mắt về phía ghế đối diện trong chiếc xe Roll Royce rồi chột dạ.

Nơi bóng tối của chiếc xe, ngự trị một người đàn ông. Bộ âu phục ghi xám, mái tóc đen ngắn, khuôn mặt lạnh băng đầy quyến rũ ẩn hiện trong bóng tối khiến hai đứa trẻ cảm thấy thật lạ lẫm mà cũng thật khó thở. Người đàn ông hít một hơi thuốc dài rồi thổi vào không chung, làn khói từ hắn toả ra vấn vương trong không khí, lan cả vào những lọn tóc của hai đứa trẻ ma mị như những làn sương mờ tháng Giêng :

“ Chào hai nhóc ! Tên ta là Mặc Lãnh Phong “

***

Dương Hạ Tuyết vừa về đến nhà liền nhận được một cuộc điện thoại về tình hình sức khoẻ của Lam Thiên. Không chậm trễ cô lao như tên bắn đến bệnh viện, bỏ mặc Mẫn Đường và Hạ Nhâm một mình ở lại biệt thự, còn mình thì lái xe đến bệnh viện.

Đi dọc hành lang bệnh viện, Hạ Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy một đám người lố nhố đang đứng gần một cửa phòng chăm sóc. Thở dài não nề, cô tiến lại phía họ rồi hỏi :

“ Này các anh, con của tôi đâu ?

“ Tiểu thư” Đám vệ sĩ đồng loạt hô lên, cúi đầu trước mặt Hạ Tuyết rồi nói :

“ Thiếu gia bị đau bụng do ngộ độc nên chúng tôi đã đưa cậu ấy đến bệnh viện. Tử Y tiểu thư vì lo cho Lam Thiên thiếu gia nên đã vào trong phòng cùng cậu ấy rồi ạ ! “

“ Được bao lâu rồi ? “ Hạ Tuyết hỏi

“ Khoảng 1 tiếng rồi ạ ! “ Người vệ sĩ cung kính nói.

“ Haizzz !!! Mệt thật đó “ Hạ Tuyết vừa kêu trời vừa khẽ xoa trán, cuối cùng hất tay với mấy người vệ sĩ :

“ Thôi! Các anh vào với tôi đi, dù sao thì chúng ta cũng cần phải đưa bọn trẻ về nhà “

“ Vâng, thưa tiểu thư “ Đám vệ sĩ đồng thanh nói.

Hạ Tuyết hài lòng gật đầu rồi đẩy cửa phòng bệnh, tiến vào bên trong, đang định mở miệng than thở với lũ trẻ thì bỗng...ngôn từ trong cuống họng cô như bị chặn lại. Những người vệ sĩ đi sau cô lúc đó cũng bị bất ngờ bởi cảnh tượng bên trong căn phòng, một phần là bất ngờ, phần còn lại là sợ hãi... Bởi khuôn mặt của vị tiểu thư mà bọn họ vốn cho là ôn hoà kia đang ngày một xấu đi, thậm chí đôi mắt sương mù đỏ au nhìn vào chiếc giường trống không kia mà như có một áp lực đè lên tất cả mọi người trong căn phòng. Bất chợt cô quay đầu, nhìn vào khuôn mặt của một người vệ sĩ rồi túm lấy cổ hắn gằn giọng :

“ Con của tôi đâu ? “

Người vệ sĩ sợ đến tái mặt, hắn cơ hồ có thể cảm nhận một lực tay mạnh đến bất ngờ đang siết chặt lấy cổ áo hắn. Lực đạo đó mạnh đến nỗi khiến thân thể cao lớn của hắn phải cúi thấp xuống, đối diện với đôi mắt như vũ bão của cô gái kia. Lo sợ, hắn lắp bắp :

“ Tôi...chúng tôi không biết... Thưa tiểu thư, từ lúc...tiểu thư và thiếu gia vào đó...họ...họ chưa có ra... Tôi...tôi...tôi nghĩ “

“ Vô dụng...” Hạ Tuyết gằn giọng nói, tức giận nhìn lũ vệ sĩ “ Các anh làm việc kiểu gì vậy ? Bọn trẻ ở đâu cũng không biết, lỡ có chuyện gì thì sao ? “

“ Chúng tôi xin lỗi !!! “ Bọn thuộc hạ cúi thấp đầu lí nhí, lòng thầm run rẩy. Họ không thể ngờ có một ngày bọn họ phải đối mặt với một người khiến bọn họ còn cảm thấy sợ hãi hơn cả lão dại của bọn họ... Một cô gái...

Nhưng Hạ Tuyết chẳng còn tâm trạng nghe bọn họ nói lời xin lỗi, cô chỉ lấy tay xoa đầu rồi ra lệnh :

“ Lục soát căn phòng... Tìm tất cả dấu vết cho tôi, nhanh lên... “

“ Vâng thưa lão đại... À không, Hạ Tuyết tiểu thư “ Bọn thuộc hạ nói nhầm vội vàng cúi đầu sửa lời rồi không chậm chễ tìm kiếm xung quanh, tốc độ còn hiệu quả gấp mấy trăm lần bình thường. Ngay lập tức chỉ năm phút sau đó, đã có một người vệ sĩ lên tiếng :

“ Tiểu thư, chúng tôi tìm thấy một cái thang “

“ Thang... ? “ Hạ Tuyết nghi hoặc, chạy lại phía cửa sổ nơi người vệ sĩ kia đang đứng. Quả đúng như lời hắn nói, nơi bậu cửa là một cái thang bằng sắt rất dài hướng ra khu vườn sau bệnh viện. Vì căn phòng này nằm khá sát mặt đất nên chỉ một chiếc thang thế này cũng đủ để đi trèo xuống khu vườn ra bệnh viện.

Hạ Tuyết nhìn vào chiếc thang mà thoáng suy tính... Thang, một căn phòng không có dấu hiệu lộn xộn, mà nếu có phát ra tiếng động thì những người bên ngoài phải biết. Vậy thì chắc chắn không có ai đột nhập vào mà chỉ có người...

.... Thoát ra....

Hạ Tuyết mở trừng mắt, giọng nói đanh thép vang lên hướng về những người vệ sĩ :

“ Đến phòng an ninh của bệnh viện, tìm các bằng chứng cho tôi... Chúng...không đi xa được đâu !!! “