Chương 46: Sau 6 năm

Thời gian....có lẽ là một điều kì diệu nhất trên thế gian này !

Nó có thể hàn gắn những vết thương lòng tưởng chừng không thể phai nhạt

Nó có thể tha thứ cho con người về những lỗi lầm trong quá khứ xa xăm

Và chính nó cũng có thể đưa những số phận tưởng chừng xa lạ lại gần nhau hơn nữa.

6 năm sau...

Queenstown, một thị trấn nằm ở phía Nam của đảo quốc New Zealand, nổi tiếng với cảnh quan thơ mộng bên bờ hồ Wakatipu với sắc nước xanh trong, kiều diễm. Bây giờ đang là tháng 3, được đánh dấu là tháng mùa thu của nơi đây. Gió thổi từ hồ Wakatipu khiến cho thành phố của những nữ hoàng càng xứng đáng với cái tên gọi mĩ miều của nó.

Trên con đường nhỏ, Abigail Chester lái chiếc xe Mustang màu xanh navy rồi dừng nó trước cổng một trường trung học. Bước xuống xe, cô khẽ chỉnh lại cổ áo rồi vuốt vuốt lại mái tóc được nhuộm nửa đen nửa trắng một cách kì lạ của mình, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, cô khẽ nhẩm tính :

3...2...1...

Reng...reng...reng...

Hồi chuông tan học vang lên, kéo theo đó là những học sinh trung

học dần bước ra khỏi cổng trường ào ạt như một cơn lũ. Abigail dựa người vào thành xe, ánh mắt nhàn nhã quan sát dòng người qua lại, một số học sinh nhận ra cô thì bước lại chào nói :

“ Chị Chester, hôm nào chị cũng đến đúng giờ quá ! “

“ Phải thế thôi ! “ Abigail mỉm cười “ Đón con mà các em ! “

Đúng lúc ấy, từ đằng xa, một giọng nói từ đám đông truyền đến, thanh âm hào hứng, vui vẻ kéo Abigail ra khỏi cuộc trò chuyện. Trong dòng người, một cậu bé có mái tóc bạch kim chạy ra, khuôn mặt xinh đẹp thiên thần nhưnh có khí khái bất phàm đủ sức thu hút mọi ánh nhìn của người qua đường. Cậu bé vẫy tay về phía Abigail rồi cười một nụ cười đẹp giống hệt nụ cười trên môi cô, bất chợt như nhớ ra điều gì đó cậu bé quay lại, rồi lôi ra từ trong đám đông một bàn tay nho nhỏ. Ngay sau đó, một khuôn mặt xinh xắn cũng lộ ra khỏi dòng người ồ ạt, đó là khuôn mặt của một cô bé. Cô bé này sở hữu ngũ quan giống y như anh trai mình, chỉ có điều thay bằng mái tóc màu bạch kim kia lại một suối tóc đen óng ả, khẳng định dòng máu Á Đông của cô bé.

Những học sinh đứng bên cạnh Abigail thấy hai thân ảnh bước ra thì hớn hở :

“ Con của chị ra rồi kìa chị Chester ! “ Nói rồi họ quay đầu về phía hai đứa trẻ rồi nói :

“ Này Elias, Loretta, mẹ của các “ cậu” đây này ! “ rồi không đợi cặp song sinh kịp phản ứng,những người học sinh liền co giò chạy mất. Nhìn theo bóng dáng họ, cậu bé có mái tóc bạch kim khẽ mỉm cười, bước vào trong xe cùng cô bé. Abigail thấy vậy cũng bước vào trong xe. Đang loay hoay khởi động bỗng cô nghe thấy giọng của con trai mình vang lên từ phía sau :

“ Mẹ ơi! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây ? Mẹ hứa sẽ cho chúng con đi trượt ván ở Luge Track rồi mà ? “

Chết thật ! Abigiail chợt nhận ra lời hứa này thì lấy tay đập vào đầu mình rồi quay lại nhìn con trai với vẻ hối lỗi :

“ Xin lỗi con Thiên Nhi, mẹ phải làm con thất vọng rồi ! “

Cậu bé nghe vậy thì trừng mắt :

“ Mẹ nói cái gì cơ ? Không được là sao ? Mẹ hứa rồi mà ! “

Cô bé bên cạnh nghe câu nói của Abigail và anh trai mình thì cũng ngỡ ngàng. Ngay sau đó, khuôn mặt cô bé nhăn lại nhìn Abigail rồi chỉ chỉ rất nhiều thứ lên trời tỏ vẻ tức giận. Nhìn qua thì có thể tưởng đây là một hành động vô thức của trẻ con khi giận nhưng nếu ai đó để ý kĩ sẽ nhận ra đây là ngôn ngữ của những người trẻ em khiếm thính.

Hay cũng có thể nói, cô bé này bị câm...

Abigail nhìn vào hành động của con gái thì thở dài, cuối cùng lại chỉ biết cảm thán :

“ Mẹ xin lỗi không thể được. Hôm nay mẹ có thể cho mấy đứa đi nhưng bác và ông ngoại con đến thăm đột ngột quá nên mẹ....”

“ Khoan đã...ông và bác đến thăm sao ? “ Cậu bé kinh ngạc nói rồi nhìn em gái mình, ngay sau đó khuôn mặt hai đứa trẻ đều rực rỡ reo mừng :

“ Có tiền tiêu vặt rồi...Whoa...!!! “ Cậu bé reo mừng lên, đôi mắt cô bé theo đó cũng trở nên lấp lánh hơn rất nhiều. Nhìn hai đứa con hào hứng, Abigail có chút dở khóc, dở cười. Không phải cô giáo dục con thất bại quá không mà dù mới 6 tuổi các con cô đã rất coi trọng tiền rồi. Quay đầu nhấn mạnh chân ga, Abigail nói với các con :

“ Này! Hai đứa con coi ông và bác là hai ví tiền di động đấy à “

“ Không...” Cô bé chỉ chỉ tay “ Bọn con rất yêu ông và bác, nhưng cũng muốn ông và bác thể hiện tình yêu bằng nhiều thứ khác chứ !!! “

Nói rồi cô bé quay sang anh trai mình rồi nở một nụ cười đầy tinh nghịch. Lắc đầu nhìn lũ trẻ, Abigail thở dài thườn thượt :

“ Thật không biết mẹ đã giao du với thiên tài nào rồi sinh ra các con đây ? Mới 6 tuổi đã sáng lạn hơn mẹ ngày xưa rồi ! “

“ Hì...hì !!! “ Cậu bé cười cười một cách tự nhiên rồi tự mãn : “ Bọn con xinh đẹp như mẹ và thông minh như người đó mà ! “

“ Ừ ! Mẹ rất xinh đẹp !!! “ Abigail bật cười khiến cho hai đứa trẻ cũng cười to. Có thể đùa về một vấn đề nhạy cảm thế này chắc chỉ có hai đứa con thiên tài của cô. Bẻ bánh lái sang một con đường quen thuộc, Abigail quay lại bảo các con mình :

“ Sắp đến cửa hàng rồi, hai đứa có thể bỏ kính áp tròng ra rồi đấy ! “

Hai đứa trẻ nghe vậy thì gật đầu, bỏ hộp kính áp tròng ra khỏi cặp xách. Cúi xuống để lấy miếng thuỷ tinh mong mỏng ra khỏi tròng mắt, hai đứa trẻ cất mảnh kính áp tròng cẩn thận lại vào hộp rồi ngẩng đầu.

Qua gương chiếu hậu ta bắt gặp một cảnh tượng tuyệt đẹp của tạo hoá. Nếu nói di truyền học là một sự kì diệu của tự nhiên dành cho con người thì hai tạo vật kia chắc hẳn là một tuyệt tác của thượng đế. Trên hai khuôn mặt thiên xứ, nổi bật lên ở nơi mắt trái của bé trai và mắt phải của bé gái là một màu sương mù tuyệt đẹp, nhàn nhạt như một bầu trời ngày mưa xuân hiếm có. Đôi mắt mờ mờ ấy mang lại cho đối phương một vẻ đẹp kiên định nhưng cũng mơ màng đến lạ thường... Thế màu mắt còn lại lại là một màu sắc hoàn toàn lạ lẫm. Trầm lắng tựa như một viên thạch anh tím lung linh, huyền ảo,toả ánh sáng hoàng hôn đầy mê hoặc, hoang dại và quyến rũ khiến không một ai có thể rời mắt....

***

Hongkong

Trụ sở chính của tập đoàn Mặc thị.

Mặc Dung Di đứng trước cửa phòng chủ tịch hội đồng quản trị của Mặc thị. Cô hất lại mái tóc màu hung đỏ quen thuộc, chỉnh trang lại bộ quần áo, cầm cấp tài liệu trên tay rồi thản nhiên đi vào.

Mở cửa, ánh nắng ấm áp từ căn phòng khiến cô có chút chói mắt. Nheo đôi đồng tử màu đen bóng, cô tiến bước vào trong gian phòng rồi quan sát một lượt xung quanh. Có thể nói trái với cái kiến trúc bề thế và trang nghiêm được dát bằng đá hoa cương của toà nhà Mặc thị thì đây có lẽ là một không gian khác hẳn.

Từ trần, sàn nhà, bộ ghế sofa, tranh treo tường đến cả đôi dép đi trong phòng đều mang một màu trắng và kem sữa lịch lãm. Nhìn qua cũng có thể đoán căn phòng được trí theo phong cách Bắc Âu hiện đại, rất tinh tế mà vẫn tạo một cảm giác thư thái đến lạ thường. Quả là một căn phòng nghỉ dưỡng hoàn hảo giữa chốn thương trường đầy sóng gió, nhất là ở tập đoàn Mặc thị này.

Nhìn quanh một hồi, cuối cùng Mặc Dung Di cũng tìm được thân ảnh quen thuộc. Người ấy ngồi trên ghế làm việc lớn, quay lưng lại với cô, cả thân ảnh hắn bị bao trùm trong chiếc ghế da màu xám to lớn nên Mặc Dung Di không thể nhìn thấy gì khác ngoài bàn tay đang cầm tài liệu của hắn. Một bàn tay thô ráp, nổi bật lên từng đường gân chắc khoẻ mà tinh tế lúc ẩn lúc hiện trong ống tay áo comple và sơmi trắng cũng đủ để người ta cảm nhận được cái khí khái bất phàm chết chóc của kẻ đang ngồi giữa gian phòng kia...

Trầm tư một hồi, cuối cùng Mặc Dung Di cũng tiến lại gần bàn làm việc của hắn. Đặt những tập tài liệu dày cộp xuống, cô lên tiếng phá vỡ đi sự lặng yên vốn có đang bao trùm căn phòng :

“ Chủ tịch, mời ngài xem qua các văn kiện này ! “

Người đàn ông nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mặc Dung Di thì quay lại. Ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa hắt vào bộ âu phục tối màu khiến người đàn ông có vẻ gì đó dịu nhẹ hơn thường ngày. Cầm tập hồ sơ lên khỏi mặt bàn, những ngón tay thô ráp của hắn khẽ vuốt ve từng trang giấy, khuôn mặt vốn đã tuyệt mĩ nay với vẻ tập trung cao độ càng khiến cho người đàn ông mang một vẻ đẹp quyến rũ, mê người hơn nữa.

Chăm chú nhìn tập tài liệu, ánh sáng tím ngát trong mắt hắn khẽ khàng lướt qua các dòng chữ. Cả quá trình chỉ tốn của hắn vỏn vẹn 3 phút ngắn ngủi, xong xuôi đâu đấy hắn mới đẩy chồng tài liệu dày cộp về phía Mặc Dung Di rồi lãnh đạm nói :

“ Không có gì sai sót, chiến lược tiêu thụ sản phẩm mới cũng được nói rất rõ ràng. Thư kí Mặc hãy cho triển khai kế hoạch với phòng Marketing đi ! “

“ Vâng !” Mặc Dung Di khẽ gật đầu “ Tôi hiểu rồi thưa Mặc Tổng “

“ Ừm! “ Người đàn ông thoáng gật đầu, tầm mắt lại hướng về phía khung cảnh thành phố xa xăm, giống như không muốn để ý đến Mặc Dung Di đang rời khỏi căn phòng. Đây có lẽ luôn là phong cánh làm việc của hắn: mạnh mẽ, nhanh nhạy rồi lại rơi vào trầm tư. Cho đến khi...

“ PHONG!!! PHONG...!!! CẬU ĐÂU RỒI!!! PHONG...”

Giọng nói phiền nhiễu của đàn ông vang lên từ đằng sau như heo bị chọc tiết khiến Mặc Lãnh Phong hơi cau mày. Ngay sau đó cánh cửa của căn phòng liền bật tung ra, bất ngờ đến độ khiến cho Mặc Dung Di đang đứng ở ngưỡng cửa cũng phải giật mình, lùi xa một thước.

Trước cửa hiện giờ là một người đàn ông trong bộ comple màu ghi quí phái, thân ảnh cao lớn cùng mĩ quan hoàn hảo, thân thiện đang đứng chồm hỗm ở cửa. Quan sát thấy Mặc Lãnh Phong không để ý tới mình, người đàn ông bèn tiến đến chỗ bàn của hắn rồi giả vờ nằm oài ra :

“ PHONG ƠI !!! TÔI CHÁN QUÁ ĐI À ! “

Rồi sau đó lại hô lên :

“ DẠO NÀY CHẲNG CÓ VIỆC GÌ LÀM CẢ, CHẢ ĐÁNH ĐẤM, Gϊếŧ NGƯỜI THÌ LÀM SAO TÔI SỐNG NỔI ĐÂY ! “

Mặc Dung Di thấy người đàn ông nằm đó đang ăn vạ thì thở dài. Tiến lên, lôi hắn khỏi bàn làm việc của Mặc Lãnh Phong, cô lay lay hắn :

“ Phó Chủ tịch Lâm, mời ngài đứng dậy cho... Chủ tịch còn phải làm việc nữa..! “

“ Không...!!! “ Lâm Nhã vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy bả vai mình của Mặc Dung Di, điệu bộ mệt mỏi nhìn cô rồi nói :

“ Dung Di, em đừng cản anh!! Anh nói cho em biết, hôm nay anh trai em mà không giao cho anh một việc gì đó tử tế, anh sẽ tự tử... Tự tử đấy em biết không, anh chán lắm rồi, mệt mỏi lắm

rồi ! “

“ Lâm Nhã....” Mặc Lãnh Phong vẫn không nhìn hắn, chỉ từ từ nói cắt ngang :

“ Đây là công ty, không phải ở nhà của cậu. Hãy gọi tôi là Mặc Tổng !!!”

“ Mặc Tổng cái đầu cậu ấy !!!!” Lâm Nhã tức giận nói “ Tôi đang chán đến phát điên đây này, hết hội nghị này rồi hội nghị khác, cậu có biết là tôi phát ngán khi phải nhìn mặt mấy lão già béo ị kia rồi không ? Thật là khó chịu chết đi mà ! “

Mặc Lãnh Phong nghe xong mặt vẫn không đổi sắc, chỉ tập trung nhìn ra ngoài khung cửa sổ rồi nói :

“ Nếu cậu không muốn phải buồn chán thì cậu có thể đi sang mấy chuồng ngựa của tôi. Ngựa của tôi bây giờ không thiếu người dọn dẹp nhưng tôi cũng không ngại để cậu làm ! “

“ CÁI GÌ !!! “ Lâm Nhã cả kinh rồi từ từ nhìn vào khuôn mặt đang khuất sau chiếc ghế da của Mặc Lãnh Phong rồi hét lên :

“ Cậu coi tôi là gì hả ? Lao công sao ? Tôi nói là nghiêm túc... Việc nghiêm túc đó....”

“ Chuyện nghiêm túc của cậu là hoàn thành công việc cho tôi và cũng đừng có lảng tránh nữa. Không thì việc tôi giáng chức cậu chỉ là một sớm nột chiều thôi ! Đây...”

Nói rồi hắn xoat ghế lại, lấy từ trên bàn một tập tài liệu màu xanh rồi ném về phía khuôn mặt bí xị của Lâm Nhã. Nhanh nhẹn đón lấy, Lân Nhã khó hiểu hỏi Mặc Lãnh Phong :

“ Cái gì đây ? “

Mặc Lãnh Phong thấy thế thì cũng không giải thích, rút một điếu thuốc ra theo thói quen, vừa châm lửa, hắn vừa nói với Lâm Nhã :

“ Đây là tất cả thông tin cho đợt đầu tư tuyển dụng của chúng ta ! Trong đó bao gồm tất cả số hồ sơ của các sinh viên đại học, nhân tài từ nhiều nơi...Harvard, Yale, Oxford có cả ! Cậu hãy tự đi xem đi, những ai đủ năng lực để Mặc Thị chúng ta đầu tư giáo dục thì chọn !!! “

“ Cái quái gì thế này ! Phong, đây là việc của trưởng phòng tuyển dụng mà, sao lại giao cho tôi ? “ Lâm Nhã thật sự phát khùng, việc nghiêm túc tên này cho hắn là thế này sao ?

“ Cậu trả nói cậu ghét gặp mấy tên xấu xí, béo ú sao ? Vậy đi gặp sinh viên trẻ trung chả phải tốt hơn ư, trong số này nghe nói có rất nhiều nữ nhân thiên tài xinh đẹp. Tôi cũng biết cậu thích con gái nhà lành thế nào mà ! “

“ Vậy sao ? “ Lâm Nhã nhướn mày, ánh mắt sáng loá nhìn vào tập tài liệu. Vừa vuốt cằm, hắn vừa suy nghĩ : Ý kiến này xem ra cũng không tồi! Không phải tham gia mấy cuộc hội nghị chán ngắt lại có thể tìm hiểu được vài cô nàng mới mẻ. Xem ra cũng đủ để hắn thoả mãn trong thời điểm chán ngắt này.

Nghĩ đoạn, Lâm Nhã mở tài liệu rồi mừng rỡ ra mặt. Quả không ngoài dự đoán của hắn, trong tập hồ sơ không chỉ là hình ảnh của các thanh niên ưu tú mà bên cạnh đó còn là những cô gái với nét đẹp dịu dàng, trong sáng. Một đặc trưng của những cô gái có giáo dục.

Lâm Nhã vừa đọc vừa mỉm cười, ánh mắt nổi lên tia tà mị hiếm thấy. Bỗng ánh mắt tà mị đấy của hắn dừng lại trên một trang giấy, ngay sau đó tròng mắt đen ấy toát ra một tia kinh ngạc thất thường. Đối với một người đàn ông hay vào sinh ra tử, đã quan sát mọi thứ trên đời, chuyện này là quả thật một điều hiếm thấy! Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lâm Nhã cũng hỏi Mặc Lãnh Phong :

“ Này, cậu đọc hết số hồ sơ ở đây chưa ? “

Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì chỉ tiếp tục thổi những làn hơi mờ vào không khí rồi ngắn gọn nói :

“ Chưa! Có chuyện gì sao ? “

“ À không, chỉ là những kết quả học tập này đều được lấy từ các trường đại học danh tiếng sao ? “

“ Phải !!! “ Mặc Lãnh Phong khẳng định chắc nịch.

“ Cậu không chắc là nhân viên cậu lấy nó ở chỗ mấy trường tiểu học đấy chứ ? “

“ Cậu nói gì vậy, Lâm Nhã, tôi đâu thiển cận tới vậy !” Mặc Lãnh Phong khó chịu quan sát hắn, chả lẽ nhân viên của hắn làm việc thế nào mà hắn không biết sao ? Tại sao cái tên này lại nói một điều vô lý thế được ?

“ À không !!! “ Lâm Nhã cười cười “ Chỉ là trên tôi đang xem sơ yếu lí lịch của hai sinh viên xuất sắc này thôi ! Họ là người New Zealand, anh em sinh đôi. Whoa, điểm SAT gần như tuyệt đối 750/800 điểm. Tôi nhớ cậu cũng từng đạt được đến mức này phải không, Phong...? “

“ Thì sao?” Mặc Lãnh Phong điềm nhiên nói “ Người giỏi như tôi về mấy kiểu này trên đời không thiếu !!! “

“ Ồ không...không...Phong ạ... Cậu sẽ phải ngạc nhiên đấy! “ Lâm Nhã bật cười, sự hứng thú trên khuôn mặt đã được tô đậm rõ rệt, nhìn lại vào tập hồ sơ, hắn thích thú nói :

“ Bởi vì đây vốn là kết quả của hai đứa nhóc 6 tuổi mà ! “