Chương 30: Sự phấn khích điên loạn

“ Chuyên mục Có thể bạn thừa biết :

Grim kết hợp với tên tổ chức Reaper của hắn có nghĩa là “ Tử thần” trong tiếng Anh đấy !

Tui đăng sớm là vì có muốn nhiều comment đó nên các bạn nhớ comment nhiều nhiều nhé !

Aikaba Hikori. “

Ừ! Tôi biết rồi !”

Giọng nói lãnh đạm khẽ khàng vang lên trong đêm đen, Triệu Mẫn Đường buông chiếc điện thoại xuống khỏi tai rồi thở dài một hơi mệt mỏi. Đôi mắt đen láy nhìn về phía khu nhà kho giờ đây đang được bao vây bởi một toán người, rồi lại hướng về phía Hạ Tuyết đang đứng phía ở phía sau lưng mình..

Trên bầu trời, trăng đã lên cao, ánh sáng từ nó phát ra mang lại cho vạn vật một màu sắc thật cô đơn, buồn tẻ, đồng thời cũng chiếu rọi cái dáng trầm tư của Hạ Tuyết....

Cô đứng đó....im lặng....tay đút sâu vào túi quần, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía bầu trời đang tràn ngập những ánh sao loè nhoè phía trước...

Mẫn Đường lại thở dài... Cô nhìn theo cái bóng hình ấy của Hạ Tuyết một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, bước về phía trước...

Mỗi bước chân, cô đều dò dẫm, cẩn thận, cốt không để gây phiền nhiễu đến cô gái trước mặt... Cuối cùng khi chỉ còn vài thước, cô vươn tay ra, chạm lên đôi vai nhỏ gầy ấy rồi nhẹ giọng :

“ Cậu... Không sao chứ !”

Trong khoảnh khắc ấy, Mẫn Đường mơ hồ có thể cảm nhận được bờ vai cô vừa mới chạm vào khẽ giật lên rồi run rẩy không ngừng...

Lòng bỗng thấy phiền muộn, ánh mắt Mẫn Đường nheo lại, từ sâu trong con ngươi đen láy có thể cảm nhận được sự đau lòng và đồng cảm rõ rệt...

Từ nhỏ bọn họ đã là một đôi bạn đồng cam cộng khổ. Vậy nên dù trong bất cứ trường hợp nào, Mẫn Đường cũng không khó để nhận ra được tâm tư của Hạ Tuyết...

Hạ Tuyết vốn là như vậy !

Bên ngoài dù có tàn bạo, quái gở đến đâu thì bên trong cô lại là một cô gái tốt bụng, vị tha đến vậy ! Cô không bao giờ để thuộc hạ của mình hi sinh vô ích, luôn luôn nghĩ cho những con người dưới quyền của mình, vậy nên mỗi kế hoạch do cô đặt ra luôn thật cẩn trọng nhằm để tránh những thương vong không đáng có.... Nhưng có lẽ Hạ Tuyết đã quên, trong cái thế giới của máu tanh và lừa lọc này làm gì có hai chữ “ tốt bụng” và “ vị tha “... Nó căn bản là điều không thể tồn tại... Thậm chí còn như một điểm yếu làm cho con người trở nên yếu đuối, mà quả thật trong lần này, chính nó đã phản bác lại Hạ Tuyết...

Phải đứng đó... Chứng kiến những người vào sinh ra tử cùng mình bị sát hại mà không thể là gì... Không thể ngăn cản... Thậm chí một câu nói cũng không thể truyền đến với họ... Vậy thì Hạ Tuyết sẽ cảm thấy thế nào ? Có bất lực không ? Có đau đớn không...?

Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu Mẫn Đường nhưng cô lại chẳng thể nói ra, chỉ biết siết chặt bả vai đang run rẩy của Hạ Tuyết rồi an ủi :

“ Cậu đừng buồn nữa ! Cũng đừng suy sụp để tự trách bản thân ! Chuyện này...không phải lỗi của cậu...!”

Câu nói vừa dứt, bả vai vốn đang run lên không ngừng của Hạ Tuyết bỗng khựng lại ngay sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang đầy âm hưởng đầy lạnh lẽo...

“ Ai nói với cậu là tôi đang suy sụp ?”

HẢ !!!

Triệu Mẫn Đường khó hiểu nhìn Hạ Tuyết... Ngay sau đó nghi hoặc nói:

“ Cậu nói cái gì cơ Hạ Tuyết ? Sao lại không buồn ? Vai cậu đang run lên thế kia mà...”

Câu nói buột ra chưa hết, thì Hạ Tuyết đã quay phắt lại. Ngay lập tức Mẫn Đường giật nảy mình, bước chân lùi về sau một quãng lớn....

Bởi lẽ cái điệu bộ của người trước mắt cô hiện giờ...

THẬT KHÔNG BÌNH THƯỜNG....

Nếu như có ai đó từng hỏi Mẫn Đường có bao giờ thấy cái điệu cười bệnh hoạn muốn gϊếŧ người của Hạ Tuyết chưa thì cô xin trả lời rằng... Cô đã được chứng kiến vô số lần rồi ! Nhiều đến độ nó đã trở thành một thói quen hi hữu trong cuộc sống để rồi thành chai sạn... Thế nhưng lần này, nụ cười hôm nay của Hạ Tuyết...

Khác lạ đến quái dị !

Nó méo mó, xô lệch và vặn vẹo... Cứ như thể đó không phải nụ cười của một con người... Mà là của một kẻ điên, một con quái vật bệnh hoạn đang chìm trong cơn điên của chính bản thân nó..!

Đến đây thì Mẫn Đường chắc chắn khẳng định Hạ Tuyết không có suy sụp... Mà cô đang cười... Cười thật lớn, thật xa, thật vang....Nụ cười man dại bật ra khiến cho bả vai Hạ Tuyết run rẩy, cô cúi gập người, tay đặt lên mặt che đi đôi mắt sương mù vằn vện tơ máu và bộ dạng méo mó... Rồi mở miệng phát ra những giọng nói run rẩy, đầy đứt quãng :

“ Trông....khuôn mặt tôi hiện giờ có giống đang sợ hãi không? Có...có.....giống đang suy sụp không ?

Mẫn Đường cảm thấy dựng cả tóc gáy, cả cơ thể không cử động được, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người bạn đồng trang lứa như hoá thành một kẻ khác.

Một Hạ Tuyết khiến cho cô sợ hãi.

Đến mức phải mất một lúc sau Mẫn Đường mới có thể lấy lại bình tĩnh, cô cất giọng lắp bắp :

“ Hạ... Hạ...Tuyết... Cậu...cậu...!!!

“ KHÔNG...” Hạ Tuyết vùng lên, nụ cười càng thêm tươi nhìn về phía Mẫn Đường “ Tôi đang rất phấn khích... Phấn khích đến cực độ.... Ha... Ha...”

Tiếng cười ma quái như vang vọng lên cao, xuyên thấu bầu trời, Hạ Tuyết cúi đầu, lẩm bẩm những câu được, mất :

“ Cuối cùng thì hắn cũng chịu ra tay rồi...”

“ Thế mới xứng đáng chứ...!!!”

“ Thật không phụ sự kỳ vọng của tôi...!!!”

“ Tôi sẽ cho hắn thấy... Tôi sẽ cho hắn thấy... Tôi sẽ...”

Tiếng lầm bầm càng lúc càng nhỏ dần... Như một bản nhạc không bao giờ dứt để rồi cuối cùng mất hút vào bóng tối...

( Aikaba : Đọc đến đây xin các bạn bình tĩnh... Mình đảm bảo Hạ Tuyết không bị điên đâu! )

***

Hai tháng trôi qua

Một khoảng thời gian tồn tại không dài mà cũng chẳng phải ngắn, nếu tính ra thì cũng chỉ như cái chớp mắt của một đời người thế nhưng lại mang một biến động lớn đối với thế giới ngầm trên toàn cầu...

Trong hai tháng này, những cuộc thảm sát lần lượt nổ ra, các cuộc tranh dành địa bàn, tiêu diệt kho vũ khí càng lúc càng leo thang ác liệt, giới hắc đạo theo đó cũng rơi vào những ngày tháng căng thẳng, mất trật tự chưa bao giờ có trước đây.

Mà nguyên nhân sâu xa chẳng có gì khác ngoài cuộc đối đầu công khai giữa hai tổ chức xã hội đen lớn nhất thế giới. Một bên là thế lực mafia lâu đời, Reaper với sự cầm đầu của Grim lão đại nổi tiếng tàn bạo, khát máu và một bên là nhà cầm quân xuất sắc của Dương gia- Dương lão đại.

Có thể nói, chuyện hai thế lực này đối đầu nhau cũng chẳng có gì lạ. Từ lâu, tổ chức Reaper vốn đã là tổ chức xã hội đen số một thế giới,vượt lên trên tất cả các gia tộc khác. Thế nhưng, đùng một cái, một cái gia tộc bé nhỏ, vốn không có quyền hạn gì trong thế giới ngầm như Dương gia lại bỗng chốc vùng lên, ngang hàng với Reaper trong khoảng thời gian chỉ hai năm ngắn ngủi. Thử hỏi một tổ chức hùng mạnh liệu có để yên cho kẻ thù của mình đè đầu cưỡi cổ ?

Vậy nên cuộc chiến này, từ lâu đã là điều không thể tránh khỏi.

Thế nhưng điều làm cả giới hắc đạo thắc mắc là mặc dù hai bên ganh đua nhau ác liệt nhưng luôn giữ khoảng cách, chỉ qua các thoả thuận ngầm, chưa một lần công khai. Ấy vậy mà , trong thoáng chốc, cả hai thế lực đồng loạt nổ súng vào nhau, không có lí do, cũng chẳng có tín hiệu, khiến cho qua một đêm thế thời như đảo điên, trời đất cũng lũng loạn... Thế mà câu hỏi “ Tại sao “ đặt ra thì vẫn mãi mãi bỏ ngỏ...

Xem ra chỉ có những người trong cuộc mới có thể biết được câu trả lời.....!!!!

***

“ RẦM!!!” Tiếng động chát chúa vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng đồng thời cũng khiến cho toàn bộ những người đàn ông đang ngồi trên ghế mặt tái xanh lại, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía cô gái có mái tóc bạch kim đang mang đầy lửa giận trước mặt.

“ Thế này là thế nào ? Các anh mau nói đi chứ !” Mắt đẹp vằn tơ máu, Hạ Tuyết chỉ vào đống giấy tờ trên bàn rồi như hét vào mặt mấy người đàn ông “ Tại sao lại để số thương vong lớn đến vậy hả ? Giao cho các anh đi đoạt lại địa bàn ở Nam Mĩ mà cũng không xong sao ?”

Hạ Tuyết tức giận thật sự, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại rồi đổ sập người xuống ghế, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mấy nghi trượng của mình. Những người đàn ông thấy vậy thì càng cúi thấp đầu, một chút cũng không dám ho he...

“ Các anh câm hết rồi sao ? Còn không mau nói...”