Chương 18: Những kẻ đồng cảnh ngộ

“ Có ổn không khi một tác giả đăng fanart truyện của chính mình!

Aikaba Hkori “

Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Tiếng mưa nặng nề tựa như tiếng gào thét của tầng không đánh vào cõi lòng con người, nhưng tuyệt nhiên lại không bằng giọng điệu dịu dàng mà trầm thấp của người đàn ông trong phòng...

Đôi mắt ngấn lệ của Hạ Tuyết mở lớn, ý thức cũng dần trở lại...

Dã Liên.... Cái gì mà Dã Liên...

Là ai.....???

Cái tên này.... Chả lẽ hắn cũng...?

Người đàn ông cúi gập người... Cả cơ thể cao lớn áp sát vào người Hạ Tuyết. Tỉ mỉ miêu tả lại hình dáng nhỏ bé của cô, hai bàn tay vội đưa ra,xé nát bộ âu phục trên cơ thể mình. Rồi cả người hắn lao đến, như một con ác quỉ bao chặt lấy cô, không ngừng công kích...

Đối diện với hành động bất ngờ này của hắn, Hạ Tuyết bỗng dưng cảm thấy khủng hoảng, không kịp làm gì chỉ kịp kêu lên một tiếng:

“ Này! Anh này.... Á....Á... Đừng..”

Câu nói cầu xin của cô dần bị nuốt gọn theo những nụ hôn và từng cử chỉ mạnh bạo của Mặc Lãnh Phong. Bất chợt hắn vươn người , siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, tóm lấy đùi rồi tách hai chân cô ra. Hơi thở du͙© vọиɠ ngập tràn, cộng với ánh tím trong đôi mắt tuyệt đẹp, giờ đây lại như một cái động sâu không đáy....

Đó là một màu sắc mà có lẽ cả đời này Hạ Tuyết cũng sẽ không thể quên : một màu sắc của yêu thương nhưng cũng dạt dào nỗi uất hận...

Rồi không đợi Hạ Tuyết kịp phản ứng gì, người đàn ông đã xô đến, ghìm chặt thân thể của người thiếu nữ xuống giường, hướng thứ to lớn và mạnh mẽ của hắn tới nơi cửa động của cô rồi thúc mạnh...

“ Á Á Á Á Á...!!!”

Một cơn đau thấu tim chạy qua cùng với đó là tiếng hét thất thanh của Hạ Tuyết. Cô mím chặt môi, những ngón tay bị chế ngự nơi đầu giường đã trở nên trắn bệch, cơn đau bỏng rát cứ thế xé cô ra làm hai...

Dối trá... Dối trá... Quả thật là dối trá mà...!!!!

Vậy ra đây là cảm giác đầu tiên khi trở thành một người đàn bà sao? Sao chả thấy giống trong các tiểu thuyết ngôn tình gì cả...?

Cái gì mà gắn kết tâm hồn... Cái gì mà một bước lên tiên, sung sướиɠ cực hạn cơ chứ...!!!

Chỉ toàn một lũ lừa đảo... Lừa tiền nhân dân... Lừa tình các thiếu nữ nhẹ dạ,cả tin, mơ mộng...!!!

Hạ Tuyết mím chặt môi, thầm nguyền rủa..,bởi giờ đây cô trừ bỏ đau đớn cũng không cảm thấy một chút gì cả... Không có ngọt ngào, cũng chả có gì là đẹp đẽ...

Thật là một cơn ác mộng...!!!

“ Dã Liên” Giọng nói như mật ngọt lại vang lên, như tiếng chớp nổ rung trời ngoài kia... Lúc này đây, Hạ Tuyết mới nhận ra hành động của người đàn ông đang dần trở nên thô bạo. Con mắt mờ sương lại càng mở lớn... Không phải chứ? Hắn mới vào, làm sao có thể đối xửa thô bạo với cô....

“ Không... Dừng lại... Đợi đã...!!!!”

Nhưng những lời cầu xin của cô đến tai Mặc Lãnh Phong giờ đây cũng chỉ như tiếng sấm nổ bên tai, thậm trí nó lại còn như một chất kí©h thí©ɧ khiến cho ham muốn của người đàn ông càng trở nên mạnh mẽ... Hắn nâng eo cô lên, rồi từ đấy lại càng tiến công mạnh hơn, nhanh hơn, dồn dập hơn...

Cơn đau cấu xé khiến Hạ Tuyết cảm thấy cả cơ thể như bị vỡ ra làm trăm mảnh... Người đàn ông phía trên căn bản chính là dã thú, đang giày vò thể xác cô. Như một đạo quân hùng hậu chinh phạt và tàn sát không thương tiếc..

“ Dã Liên... Sao em lại bỏ đi...” Cái tên quen thuộc lại được gợi nhắc trong từng tiếng gằn trầm thấp...

“ Dã Liên... Sao em lại phản bội tôi..!!!”

“ Dã Liên... Đừng làm bộ mặt ấy nữa mà....!!!”

“ Dã Liên!!!”

“ Dã Liên!!!”

_” DÃ LIÊN !!!!!”

Mỗi một lần hắn tiến vào, mỗi một lần hắn âu yếm là một lần hắn gọi tên người con gái ấy... Từng cử chỉ của hắn cũng trở nên dịu dàng, tựa như vuốt ve, săn sóc khiến cơn đau của Hạ Tuyết cũng theo đó mà hả dần... Nhưng cũng chính trong không gian này, một cảm xúc bi thương bỗng xuất hiện mạnh mẽ trong cô hơn cả...

Đúng rồi... Chính là cảm giác này, không còn nghi ngờ gì nữa, chân thực đến nỗi chính sống mũi Hạ Tuyết còn cảm thấy cay cay...

Một sự chua xót...

Thật là nực cười, Hạ Tuyết tự nhủ:

15 tuổi, cái tuổi ăn, tuổi chơi của một cô bé hồn nhiên, ngây thơ mà Hạ Tuyết lại cật lực đi trả thù... Cũng chỉ bởi một điều: Cô mất đi người đàn ông mình yêu quí nhất...

2 năm sau, cũng vì người đàn ông ấy, vì nỗi nhớ cô dành cho anh mà cô tình nguyện dâng hiến trinh tiết của mình cho một người cô không hề yêu, thậm chí còn không biết tên...

Bởi vì cô cho rằng nếu không phải là anh thì đêm đầu tiên của cô với ai cũng thế thôi!

Vậy mà thật buồn bã làm sao! Kể cả người đàn ông xa lạ này, một người cô tuỳ tiện vớ lấy,hoá ra cũng không muốn đểp cô vào mắt. Trước mặt cô, hắn thản nhiên gọi tên người phụ nữ khác, nhớ nhung vì cô ta, đau lòng vì cô ta mà không hề nhận ra chính cô cũng đang đau...

Cô không hề trách hắn, mà cũng chẳng thể đau lòng bởi...

Cô có Lục Tâm của cô mà hắn cũng có Dã Liên của hắn...

Cô mất đi người đàn ông cô yêu mà hắn thì cũng bị người hắn yêu phản bội...

Vậy nên, ở phương diện này: Bọn họ chính là hai kẻ đồng cảnh ngộ...

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết thầm thở dài, ánh mắt sương mù tràn đầy thương cảm nhìn người đàn ông. Đó là một cảm giác đau lòng mà cô chưa từng dành cho bất cứ ai trên thế gian này. Vậy nên, đến khi tự chủ được, thì bàn tay cô đã ôm chặt lấy bả vai của hắn từ lúc nào...

Đến đây, Hạ Tuyết bỗng cảm thấy

mình thật kì lạ....

Cô không hiểu tại sao mình lại phải giành thời gian cho chuyện này?

Chỉ biết rằng cô muốn dành cho người đàn ông này một chút hơi ấm... Chỉ một chút thôi.... Một chút gọi như là thứ tình cảm thương tiếc, sẻ chia của một con người đối với một người thôi cũng được... Để dù sau đêm nay, khi hai bọn họ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau, thậm chí là không biết tên... Cô và hắn cũng sẽ cùng ngẩng cao đầu... Sẽ bước tiếp... Sẽ thản nhiên mà đối mặt với cuộc sống đầy nghiệt ngã này, đón chờ ánh bình minh sáng lạn...!!!!

Cô cũng chỉ chờ mong có thế!!!

*****

Ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn rơi, dường như có dấu hiệu ngưng đọng!

Trong cửa sổ, ánh chớp vỡ ào, chiếu lên hai bóng hình đang khẽ kết hợp rồi tách ra trong bóng tối của căn phòng...

Giữa mây trời vần vũ, tất cả như dần dần biến mất trong hơi thở của cái đêm hạ nóng bỏng này...