Chương 3: Tôi thích

Lại một ngày mới!

Quẳng cái tâm lý chết dẫm vì cô nàng thô lỗ hôm qua. Tôi dạy sớm, sửa soạn và đi học.

Phấn thơm ngát và tôi thực sự thích nó. Cảm giác lớp bột mịn chạm vào da thịt làm tôi thấy vui vẻ.

Tôi thích trang điểm kiểu ma cà rồng với khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ máu cùng đôi mắt màu máu.

Kính áp tròng không tốt cho mắt lắm, tôi chỉ dùng nó một chút vào ban đêm khi đi chơi cùng lũ bạn.

Còn sáng thì, cứ để nguyên vậy đi!

Ngọc Trân và Tuyết An đã đợi sẵn ở trong lớp, chúng tôi trao đổi một chút về việc làm đẹp.

Đừng gọi chúng tôi là điệu đà ỏng ẹo. Con gái, ai cũng thích làm đẹp cả lũ ngốc ah!

“Sao trông cau có thế?”

“Hôm qua tao gặp một nhỏ tự luyến thấy bà... này nha, tao đυ.ng nó, ok tao sai, nhưng cũng đừng vì thế mà cong cớn cái mặt nó lên chứ! Xin lỗi, nó có giá lắm à?”

“Oh... nó khá giống với quý cô Việt kiều hôm qua tao gặp đó chứ! Tao đoán hai cô nàng ấy cùng hành tinh hay đại loại vậy!”- tôi cười, trong phút chốc liền nhớ về ả tóc tím than nọ.

Ha ha, thú vị chưa?

“Ahhh~~ Phong, Thiên và Minh đã tới!”

“Yooo!”

Tôi cùng hai nàng bạn thân đứng dậy. Sẵn sàng gặp mặt người mà mình yêu thích.

Tôi đến và thấy cậu, Phong, người mà tôi đem lòng cảm mến. Phong và tôi cùng lớp, như mọi người nói, thì họ có vẻ ủng hộ chuyện tôi mến cậu.

Phong, tên đầy đủ là Nguyễn Minh Lãnh Phong, con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn dầu khí giàu nhất thế giới. Cậu học giỏi, điển trai, giỏi thể thao và tài năng.

Tôi dám cá học viện nghệ thuật quốc gia sẽ trả mọi giá để có được một tay đàn như cậu. Thật đấy, hoặc ít nhất, tôi bị mê man bởi đôi bàn tay của piano và trống đó.

Đôi bàn tay của âm nhạc, đôi bàn chân của thể thao vua, giọng nói của bá chủ...

Cậu.. tuyệt vời như một huyền thoại.

(Ya~~ một hình tượng "nam thánh" đặc trưng nhỉ?)

Lãnh Phong... gió lạnh..

Người mà tôi thích!

Sau này, thật lâu sau đó, đối mặt với người con gái từng yêu mình say đắm, có người đã hỏi

“Cô yêu tôi chứ?”

“Có... em yêu anh! Mỗi giây mỗi phút đều là yêu!”

“Vậy tại sao?” Lại buông tay

“Vì anh.. chỉ biết làm tim em đâu mà thôi!”

Anh, em hoàn toàn buông tay rồi!

______♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡______

Trong lớp học, tôi cố nhét từng câu chữ vào đầu..

Ừm.. nghe lạ quá ha?

Dù sao đi nữa, bạn à, như tôi đã nói mình là một con ngu dốt.

Tôi học, trong mơ màng và vô thức, y hệt như người lạc giữa sa mạc quạnh hiu...

Chà, một sự so sánh hay đấy, tôi tự tặng mình một con mười sáng chói cho môn ngữ văn thần thánh.

Từ chỗ này, tôi luôn có một lợi thế to lớn đó là được ngắm Lãnh Phong thật trọn vẹn- từ phía sau, dĩ nhiên.

Tuyệt! Tin tôi đi, cả đống con gái luôn sẵn sàng có chỗ ngồi này..

Lớp học yên ắng và nghiêm túc, không khí nghiêm túc an lành và nam thần của lòng tôi thay vì thưởng ngoạn nó thì lại ngủ đến an lành.

Đôi khi, tôi không hiểu được cậu ta.

Tôi tham lam, tham lam muốn gỡ sạch con người thật sau lớp mặt nạ đó, tôi tin, lạnh lùng không phải là tác phong của cậu.

Thi thoảng, trong một giây nào đó, tôi vô tình thấy được một Lãnh Phong thật khác- năng động và có sức sống hơn.

Tôi muốn làm tan chảy tảng băng khiến cậu xa cách với mọi người.

Phong... lạnh lùng, đó chắc hẳn không phải anh!

Đang miên man suy nghĩ, cánh cửa đã bị đạp tan.

Ok bạn à, đồng ý là bạn muốn tạo ấn tương đấy nhưng ngu vừa thôi, học phí của bạn là do ai đóng vậy? Bạn sao? Dù có thế bạn cũng không có quyền làm vậy đâu!

Ô hô, và coi kìa, đó không phải là nàng- việt- kiều- tóc- tím- than hôm nọ sao? Chà, xem ra cô nàng khoái chơi nổi nhỉ?

Nhuộm tóc kìa, tự ý sửa đồng phục kìa! Nghe hay quá ha? Con nhỏ tự tiện.

Cô ta đi cùng hai cô nàng, coi nào, đẹp phết đó chứ! Nhưng quên đi, họ vừa làm chuyện ngu dốt gì đây?

Đạp cửa, phá hoại tài sản nhà trường.

Tự ý phá cách đồng phục, vi phạm nội quy.

Và xem nào...

“ôi, cậu ấy thật ngầu!”

“Xinh quá đi mất!”

“Thật phong độ”

...

Ahhaha

“Mày nghĩ sao?”

“Chơi trội thấy ớn, nó sợ không ai chú ý nó chắc!”

“Đúng ha! những cô nàng mê hào hoa, phải không hả?”

“Các người đừng có ghen tị với người ta rồi bày đặt nói bậy!”- một cậu nam sinh hét lên.

Ghen tị? Nói bậy?

Cho xin, với các quý cô ưa chơi nổi và hất mặt như thể bị dị tật mắt kia sao?

Tôi không ham đâu!

Đúng là, có gái đẹp, lũ con trai sẽ nhanh chóng thành chó hùa...

Tôi nhìn qua Lãnh Phong.

Phải, chỉ riênh cậu không thế!

Có phải hay không, cậu cũng như tôi, ngán ngấy lũ thượng nâng hạ đạp đó.

Tôi, hình như càng ngày càng thích cậu rồi!