Là hắn!
Chỉ thấy sau lời mời của cô nàng Trát Men, một người đàn ông nom chừng phúc hậu bước ra với nụ cười như bác nông dân thân thiện, bộ trang phục trên người vừa đơn giản lại mười phần dễ gần hòa ái.
Ông nhìn chúng tôi, một lượt. Giọng nói trầm ấm đến rõ ràng nhưng cũng lạnh tanh đến tận xương tủy.
“Thích quà của tao chứ?”
“Con mẹ nó! Tao biết ngay mà!!”
Kinya xúc động muốn sấn tới và gã nhanh nhẹn chộp cậu lại, còn tôi, tôi bận nhìn ông ta.
Cao, thâm và khó lường!
Đại ca chân chính của bang "Diệt"
Chính là người đàn ông đó, kẻ mà lần đầu xuất hiện thôi đã làm tôi hoang mang lo sợ. Tôi bây giờ ư? Cảm thấy mình là con cá nằm gọn trên thớt êm và tên giỏi ngụy trang kia cùng mấy đứa tôi chả ưa sẽ hăm hăm định giá, gϊếŧ cá, rồi ăn trọn xương thịt.
Bây giờ, nên làm gì đây?
“Mày nghĩ mày uy hϊếp, qua mặt được tao? Lầm rồi! Tao luôn kiểm soát tốt!”- ông ta hất cằm đầy ngạo nghễ-” Tai đã nghĩ từ đầu, mày rõ ràng có âm mưu! Thật ra tao không ngại cho đàn em phục dịch mày vài điều.... nhưng mà...”
Người đàn ông đó nheo mắt, nhìn gã một chập mới bắt đầu tiếp tục cất tiếng.
“Mày, đã biết quá nhiều!”
Gã vẫn một mực không nói, ánh mắt sáng như sao trời và quắc lên như loài dã thú đang nghiền ngẫm con bê béo ngậy nhai cỏ có thế tùy tiện ăn bất cứ lúc nào.
“Cho nên, ông muốn khử tôi?”
“Ha ha! Chả phải quá rõ ràng rồi sao???”- ông ta cười phá lên-” Nhưng tao tò mò đấy.... mày làm vậy vì cái gì? Hay là....”
Đôi mắt ấy chiếu vào tôi.
Đôi mắt ấy rất lạ, vốn dĩ hiền từ lại đông đặc như băng tảng, trông như ấm áp nhưng thực ra rất dữ dội âm u, xem chừng là đại dương bình thản nhưng ẩn sau là sóng cuộn thác gầm.
Rất âm lãnh, rất tâm cơ và... rất đáng sợ.
Tôi khẽ lùi, cảm nhận áp lực kinh hoàng từ ánh mắt như dao găm búa lớn. Ông ta như kẻ đi săn già dặn còn tôi chẳng khác nào con mồi non mới chạy nhảy chưa xa.
Như biết được điều đó, gã tiến lại, nhẹ nhàng phủ một tầng chai sần lên tay tôi, những vệt chai ấm áp đó hệt như những mυ"ŧ đệm cứng cáp, bao phủ an ổn tôi qua ngày.
“Em tin anh chứ?”- gã rầm rì vào tai tôi-” từ bây giờ, phải luôn ở phía sau anh!”
Và tầm mắt của tôi, bị che bởi đôi vai rộng ấy.
Gã nhìn lên, tôi có thể thấy nét châm chọc của lũ đang đứng phía trên kia và cả sự coi nhẹ, tựa như người đi câu đã gút lên mồi câu và con mồi đã được định cho số phận.
“Thừa nhận đi, thế thân vĩ đại! Mày thua rồi!... thật ra tao muốn giữ mày lâu hơn nhưng mà....”
“Nhưng ông sợ, tôi sẽ đánh ngã ông?”- giọng gã châm chọc-” Hay sợ cái quái gì nhỉ? A! Là sợ sóng sau xô sóng trước?”
“Mày muốn gì...”
“Tôi nói, ông hèn nhát! Nên mới liên minh với một đám nhóc còn hôi mùi bỉm sữa!”
“Mẹ khϊếp! Anh nói cái gì cơ? Thằng chó!”- Jasmenya điên tiết-” Đánh nó cho tao!”
Gã cười gằn, nắm tay tôi, tôi có thể thấy một tay gã giơ lên, nắm chặt lại.
“Đừng quên, tôi rất giỏi chiến lược tính toán... cho nên bây giờ, trái boom thứ nhất!..... Bingo
“
“Rầm!”
Một tiếng oanh lớn, cánh cửa bị xô vỡ ra và một toán người bước đến, đi đầu là một thanh niên có dáng người mảnh và lưng dài. Cậu ta mang một cáu mặt nạ màu xám tro, bằng một chất liệu mà theo tôi là sứ. Vận bộ đồ ôm sát màu đen, tôi có thể thấy sự linh hoạt đánh nể, ẩn sau những múi cơ bắp nom chừng nhỉ bé ấy.
“Ai ya, đông vui nhỉ? Ra đây là trụ sở của Black_Paradise?”
Giọng như máy tính, chất giọng bị đổi hoàn toàn.
“ Các người ở trên đó quá lâu rồi! Chơi đùa một chút nào! Boom~~”
Một tiếng bom được phát, ngay lập tức tất cả họ, Jasmenya Xunini Laylye Phong Thiên Nam và cả tên đàn ông đáng sợ đó đều rơi xuống. Khói bay tít mù và đám đông nom chừng hoảng loạn.
“Thiếu chuyên nghiệp thật!”- gã mỉm cười, nắm tay tôi-” Chạy thôi! Đó chả phải cứu viện đâu!”
Cả năm chúnh tôi lợi dụng hoảng loạn mà trốn chạy, bên ngoài kia là rừng cây rộng lớn, phải làm sao đây?
“Chạy đến khi nào?”- Ngọc Trân chạy theo lạc giọng. Quá dễ hiểu, mọi thứ thì y hệt nhau và chúng thì cũng đang chật vật.
“Có một nhà kho cũ ở đây! Ta cần dồn chúng lại!”- Kinya la lên-” cùng lắm là cùng chết!”
“Bị điên à?”- tôi thét lại.
“Yên tâm! Bọn người khoái gây phiền kia đã tới, ta chỉ cần xem, chúng thanh trần nhau cũng chả còn bao nhiêu sót lại đâu!”- gã mỉm cười ủi an-” Chúng ta sắp đến nơi rồi!”
Đoằng!
Một tiếng súng, vang lên.
Vai gã bây giờ đặc máu và cái mùi tanh tưởi kia xộc thẳng mọi nơi. Gã ngã xuống, đủ nhanh để tôi nhận ra đôi tay kia run lên bần bật.
“Anh....”
“Mẹ khϊếp! Đi mau!”- Cố nhổm dậy, gã dùng cánh tay còn lại lôi tôi đi và mọi người tiếp tục chạy.
Tiếng súng và mùi máu hòa cùng âm vang rùng rợn của lá cây xào xạc, mùi ẩm mốc tấu hòa cùnh mùi thuốc súng làm cả người tôi như muốn đình trệ, các giá quan căng ra, ngay lúc này đây, tôi hiểu mình đang thật sự dấn thân vào một cuộc chiến đáng sợ.
Cuộc chiến của máu, sự vô tình và tàn bạo.
Những âm thanh hung bạo vang lên và chúng tôi đã chạy đến nhà kho cũ, có vẻ như đây từng là nơi chứa gỗ. Nhưng nó nhỏ quá.... rất nhỏ.
“Làm sao?”- tôi thều thào. Cố xoa đôi tay đang run lên đỏ ngầu màu máu của gã. Vết thương ấy đang làm tay hắn run lên đến kinh dị.
“Tin anh!”- gã cười-” Chúng ta sẽ thoát!”
Nhưng làm sao, khi bây giờ, tiếng động ngày một gần.
Cuộc thanh tẩy đã chấm dứt, những kẻ săn mồi giỏi nhất, bây giờ mới đi tìm con mồi của mình.
Và chiến thắng dành cho kẻ ngoạm được con mồi khó xơi nhất: gã!!!!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trận cờ này còn chưa buông hạ, cuối cùng ai là kẻ nắm cờ?
Người kiểm soát thời cuộc... là ai?