Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!

Chương 30: Tôi vô thức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toan tính thiệt hơn, đó là một đặc điểm của con người.

Tôi nhớ có ai đó đã từng hỏi mình rằng, có phải chỉ người xấu mới toan tính cáu bẩn hay không mà tôi đã trả lời bằng một câu hỏi:

Người bạn nói đến xinh đẹp chứ?

Nếu xinh đẹp thì đó là khôn lanh mưu mẹo, còn nếu xấu xí, thì đó là gian trá bất lương.

Thời đại của đôi mắt, thức ăn nhanh và sự xa hoa!

___________...___..____._____

Tôi nhấp một ngụm capuchino ngon lành sánh quyện, đối diện với hai cô bạn của mình trong một quán cafe có nhạc êm diệu. Ngọc Trân nhìn tôi với đôi mắt thích thú như trẻ được vui chơi còn Tuyết An, cô bạn tâm lý vĩ đại của tôi, lại híp mắt hồ nghi.

“Cuối cùng cậu muốn làm gì?”- cô nàng đánh tiếng-” Làm ba cái trò đó đâu phải tác phong của cậu?”

“Trời! Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là ba cô nàng kia õng à õng ẹo quá ưa là ngứa mắt! Tớ sẽ giúp! Ha ha ha!”- Ngọc Trân cười lớn, cô bạn tôi luôn bộp chộp như vậy đấy.

“Chỉ là một trò chơi thôi!”

“Nhìn tớ!”- Tuyết An nhíu mày, giọng nghiêm lại-” Nghe đây, chúng ta là bạn thân và một trong số ít lý do tạo thành điều đó là nhờ vào việc ta hiểu nhau và thật thà với nhau! Cho nên, tớ yêu cầu cậu nghiêm túc và thẳn thắn... bây giờ, nói tớ nghe.... có chuyện gì?”

“Thật ra là...” ôi tôi biết mà, chả khi nào tôi qua mặt được cô bạn siêu tâm lý này của mình-” Nhưng, sẽ nguy hiểm....”

“Nếu an toàn, cậu đã chẳng giấu! Đã đến lúc cậu thật thà rồi!”

Tôi thở dài, bất đắc dĩ kể cho hai cô bạn nghe vài việc và....

Ngay lúc này đây!

Khi tôi đang an vị trên ban công mát rượi cùng tên Phong nào đó thì hai cô bạn tôi đang vui vẻ tán đổ hai anh chàng đáng mến nào đó mà thật ra, chúng tôi đã ngán đến tận cổ họng rồi!

Con người chính là như vậy! Dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có những phút giây yếu lòng và hèn nhát và tôi thật hân hạnh khi được "diện kiến" thần thái này ở chàng trai tôi từng cảm mến.

Ngày hôm đó, buổi chiều nhạt như cây kẹo bông gòn mịn xốp với những cụm mây là hằng sa số các sợi đường đang nặng nề lơ lửng. Tôi ngồi bên cạnh Phong, nhìn trời. Một phần nào đó trong tôi lại nhớ đến gã- tên ngu ngốc tự dấn thân vào một trận chiến thấm đẫm mệt nhòa,xa hoa và phù phiếm.

“Vietkye....?”

“Sao?”

Tôi nhoài người ra sau nhìn Phong, từ phía này cậu chàng trông quả thật rất đẹp trai dù rằng, ừ, bây giờ tôi chả quan tâm đến nó nữa.

“Cô yêu tôi chứ?”

“Có... em yêu anh! Mỗi giây mỗi phút đều là yêu!”

“Vậy tại sao?” Lại buông tay

“Vì anh.. chỉ biết làm tim em đâu mà thôi!”

Anh, em hoàn toàn buông tay rồi!

Đúng! Là buông!

Con gái, thật ra rất đơn giản, chỉ nguyện yêu và được yêu hết mình và khi con tim đã rỉ hoen nhuốm máu thì họ sẽ quật cường mà chống lại nó.

Tôi cũng vậy!

Tôi buông, buông tay hoàn toàn! Sau cơn đau đến mệt nhòa tôi đã hòan toàn kiệt quệ và chẳng còn gì để mà tranh đấu... tôi buông tay, đơn giản, là tôi đi tìm một bến bờ khác mà thôi!

Nguyễn Minh Lãnh Phong!

Tôi đuổi, anh chạy vậy, bây giờ, tôi sẽ đi và vĩnh viễn chả mong gặp lại.

Tôi, quả thật, chỉ còn luyến lưu nhung nhớ! Nhưng yêu? Hình như... từ đó lạ lẫm quá chăng?

“Cô ghét Jasmenya?”

“Mọi cô gái đều ghét cô nàng ấy!”

“Vì sao?”

“Vì cô ta giả tạo, chả phải sao?”

Tôi mỉm cười quay lại nhìn cậu, Phong, đừng cố níu kéo! Tôi đến đây, là để cậu hoàn toàn buông xuôi!

“Về đi Vietkye... tôi sẽ ở đây một mình!”

“Vậy là... cuối cùng, sau lựa chọn của anh..... anh chỉ còn lại một mình?”

Tôi mỉm cười, buông lời bâng quơ rồi bỏ đi.

Người ta nói, có yêu mới có hận.

Nhưng khi đã hận, thì, mãi mãi chẳng còn yêu!

_______....____...____..____.____

“Xem ra Black_Paradise và Evil_Kick đang có một kế hoạch cực bự trong việc khử nhau!”- Kinya tựa vai vào bộ ghế sôfa đắt giá nhuộm màu gỗ cháy-” hai bên đang giao tranh ác liệt lắm!”

“Còn một cú cuối! Làm cho khéo vào!”- gã ậm ờ qua loa, xong, xoay sang tôi-” Việc của em thế nào rồi? Tình hình này thì chắc ok rồi nhỉ?”

Tôi mỉm cười giơ ngón cái tán thưởng lên với gã.

“Tuyệt cú mèo! Mục tiêu đã bị xung kích xong!”

“Vậy à?”

“Đương nhiên!”- tôi phỗng mũi-” Cả Thiên và Minh cũng xong xuôi rồi! Đánh vào lòng tự trọng con trai và sự tham lam quá khứ! Ha ha ha!”

Tôi ma lanh mỉm cười, gã xoa đầu tôi thân mật! Chúng tôi cứ giỡn đùa cho tới khi hai cô bạn thân quý gọi cho tôi vì cuộc chơi khuya đáng quý!

“Em phải đi rồi!”

“Cẩn thận nhé! Có cần anh....”

“Dẹp đi! Em chả han ba vụ vệ sĩ của anh đâu!”

“Này...”- gã gằn giọng.

“Vâng, vâng ạ! Hai ba người thì không sao!”- tôi chán chường đáp! Quý ngài ưa áp đặt!

Ra đến bên ngoài! Có lẽ đã là tầm hai mươi giờ đêm, trễ rồi! Nhưng với chúng tôi cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.

“Lên xe nào!”- cô nàng Tuyết An với bộ cánh xinh đẹp đã quyết tâm ăn mừng chốc lát.

Đêm, rất dài!

Một mùi hương nồng đậm xông vào cánh mũi, đôi mắt tê dại phía màn đêm đang ngủ say...

Tôi, từ từ, chìm vào vô thức!

P/s:chương sau kịch tình cuối, cái mấu chốt sẽ diễn ra với đầy các bí mật được bật mí!

Thật ra mình chưa viết thể loại mạnh mẽ như vậy bao giờ cho nên mình hy vọng các bạn không quá.... ặc, thất vọng!

Mình sẽ cố gắng hết sức!:)

Từ chương sau, mọi bí mật, mới được mở ra...

Ahihihi:)
« Chương TrướcChương Tiếp »