Chương 3

Trình Dĩ Tình "ai u" một tiếng, ủy khuất nhìn Tề Văn Diệu.

Động tĩnh bên này hấp dẫn không ít người tới, Thời Y cũng ở trong đó, cô ta mở miệng hỏi: "Chị Dĩ Tình, chị không sao chứ?"

"Anh Văn Diệu, em bị thương." Trình Dĩ Tình không để ý tới cô ta, trong mắt chỉ có Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu cũng không để ý tới cô, ánh mắt dừng trên người Thời Y, túm lấy cổ tay cô ta: "Theo tôi lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Trình Dĩ Tình cũng đưa tay túm lấy cổ tay Tề Văn Diệu.

Ba người đối đầu.

Cảnh tượng tiếp tục quỷ dị.

Lúc này những nhân viên ở đây chỉ hận tại sao hai mắt của mình lại tốt như vậy, nhìn thấy một màn không nên nhìn.

"Anh Văn Diệu, em đau." Trong mắt Trình Dĩ Tình rưng rưng nước mắt, giọng nói mềm nhũn ủy khuất.

Tiên nữ rơi lệ, người nào nhìn cũng đều nhịn không được mà thương tiếc.

Thật không may! Tề Văn Diệu không phải là con người!

Anh lạnh lùng hất tay Trình Dĩ Tình ra, không chút bận tâm đến hoàn cảnh, lời nói lạnh như băng: "Đau thì đi khám bác sĩ."

—— Nghe xem nghe xem, đây là lời mà một con người có thể nói sao?

Tề Văn Diệu: "..."

Lần này anh nhìn chằm chằm Trình Dĩ Tình, xác định miệng cô tuyệt đối không nhúc nhích, hơn nữa cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sao lại thế này?

"Thời Y, đi thôi!"

Lời này là nói với Thời Y, nhưng ánh mắt có chút thăm dò của Tề Văn Diệu lại rơi vào trên người Trình Dĩ Tình.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Không được!"

Trình Dĩ Tình có chút sốt ruột, nhìn về phía đạo diễn Tào: "Đạo diễn Tào, đã nghỉ lâu như vậy rồi, nên tiếp tục quay!"

Đạo diễn Tào cẩn thận liếc mắt nhìn Tề Văn Diệu, ho nhẹ một tiếng: "Hay là đưa cô đến bệnh viện trước đã! Việc quay phim cũng không cần vội."

"Tôi ổn, tôi có thể tiếp tục quay phim. Cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà trì hoãn thời gian của mọi người." Lời này của Trình Dĩ Tình, rõ ràng là hướng về phía Thời Y.

"Tôi mang Thời Y đi trước." Ánh mắt Tề Văn Diệu sâu thẳm phức tạp, phảng phất như không nghe được lời Trình Dĩ Tình nói, kéo Thời Y muốn rời đi.

Trình Dĩ Tình không chịu buông tha, đuổi theo ngăn cản Tề Văn Diệu lại: "Không được, chẳng lẽ cả đoàn làm phim đều phải ngồi đợi một mình Thời Y?"

Thời Y lộ ra vẻ mặt khó xử, rút tay về: "Tề tổng, xin lỗi, tôi phải làm việc."

"Đạo diễn Tào, tiến độ quay phim của đoàn làm phim vội vàng như vậy sao?" Sắc mặt Tề Văn Diệu không chút thay đổi, nhìn không ra vui giận.

Mồ hôi lạnh của đạo diễn Tào chảy rào rào, lúng túng giật giật khóe miệng.

Ông đắc tội không nổi với Tề Văn Diệu, tài phiệt sau lưng Trình Dĩ Tình ông cũng không đắc tội nổi.

Thần tiên đánh nhau, vì sao người gặp nạn lại là ông?

"Cái này..."

Đạo diễn Tào chần chừ, không dám tùy ý trả lời.

"Có việc gì chờ quay xong rồi nói sau." Thời Y nói xong, sải bước rời đi.

Chính chủ đã lựa chọn, vậy chỉ có thể tiếp tục quay phim.

"Anh Văn Diệu."

Trình Dĩ Tình mềm nhũn hô một tiếng.

Tề Văn Diệu dâu không để ý tới cô, đi theo Thời Y đến chỗ quay phim, nhưng vẫn phân một chút lực chú ý lên người Trình Dĩ Tình.



—— Nhìn cái gì! Cho rằng tôi thật sự muốn để ý đến anh sao?

—— Khi nào mới kết thúc chuỗi ngày xui xẻo này?

Tề Văn Diệu bước một bước, quay đầu nhìn Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình lập tức nở nụ cười sáng lạn, ngọt ngào hô một tiếng: "Anh Văn Diệu."

Có thể nói là khá liếʍ cẩu!

【Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời khỏi thế giới này】

—— Mẹ nó khi nào nhiệm vụ của tao mới có thể hoàn thành? Tiến độ tình cảm chậm như vậy, tác giả còn có thể làm được hay không?

【Ký chủ, xin đừng nhục mạ tác giả】

—— Tao cứ mắng đấy!

Ánh mắt Tề Văn Diệu nhìn về phía Trình Dĩ Tình càng ngày càng kỳ quái.

Trình Dĩ Tình bị nhìn chằm chằm đến nỗi cả người sợ hãi, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười sáng lạn.

—— Anh ta có bệnh sao? Sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tao như vậy?

Tề Văn Diệu thu hồi tầm mắt.

—— Cẩu nam nhân, nhất định là bị mỹ mạo của mình làm mù mắt!

???

Tề Văn Diệu siết chặt nắm đấm, có loại xúc động muốn đánh người.

Người phụ nữ này bị tâm thần phân liệt sao?

Hay là, người bị tâm thần phân liệt là anh?