Tô Dư thức đêm đọc hết một quyển tiểu thuyết thể loại tổng tài bá đạo dài hàng triệu chữ, sau đó đột tử, rồi xuyên vào cô em gái kế độc ác giả mạo nữ chính trong truyện.
Tô Dư đếm trên đầu ngón tay, tính toán còn mấy ngày nữa nữ chính sẽ mang theo cặp song sinh khí thế trở về nước, lập tức bắt đầu điên cuồng tìm cách đá nam chính đi.
Kết quả, nam chính vốn chẳng để tâm đến cô lại não tàn cố chấp không chịu chia tay, mắt thấy nữ chính đã đến sân bay rồi.
Tô Dư lòng đầy ham muốn sống sót, gọi một cuộc điện thoại về nhà nam chính, quát: “Tôi là bạn gái của Hoắc Khải, các người phải cho tôi một danh phận, nếu không... nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Trong điện thoại, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
Tô Dư: “???”
Anh là ai vậy?
“Một trăm triệu, rời khỏi em trai tôi.”
Tô Dư: “Được!!!”
Hoắc Tần: “...”
Mười phút sau, Tô Dư nơm nớp lo sợ mà nhìn tin nhắn ngân hàng trên điện thoại, nước mắt lưng tròng gọi điện lần nữa, cô khóc: “Anh trai à, em trai anh chuyển cho em hai trăm triệu, không cho em chia tay với anh ấy.”
“Anh trai, cứu mạng!”
Hoắc Tần: “...”
“Anh, anh nói gì đi, anh!”
“Anh!”
Một lúc lâu sau, Hoắc Tần mới nhả ra mấy chữ: “Tôi không phải anh trai cô…”
Điều hoang mang nhất cả đời này của Hoắc Tần đó là, rốt cuộc Tô Dư đã trở thành vợ của anh như thế nào.
—
Gỡ mìn: Truyện này văn phong hài hước, nữ chính không quá thông minh, chỉ là một cô gái ngốc nghếch, nếu ngại thì chớ nhảy hố.
Một câu tóm tắt: Hai ta vốn vô duyên, tất cả là nhờ một tiếng gọi anh trai.