Chương 7: Không Theo Kịch Bản

Tề Văn Diệu cau mày, nhìn về phía Trình Dĩ Tình.

Cô ta lại làm sao thế ?

Trình lão gia hiểu sai ý Tề Văn Diệu, tưởng rằng hắn đang uy hϊếp Trình Dĩ Tình, sắc mặt chuyển biến khó coi vô cùng. Vốn định nói vòng vo ý tứ, chuyển thành tức giận, giọng nói trở nên bén nhọn: “Văn Diệu, cháu đang cho là ta già cả lú lẫn, dễ lừa gạt phải không?”

“Chuyện tuổi trẻ của các cháu, ta quản không nổi! Nhưng cháu cứ như vậy khinh thường coi rẻ Dĩ Tình nhà ta; con bé này vì yêu thích cháu, chịu bao nhiêu tủi thân ấm ức? Ta vì tình nghĩa hai nhà cũng khó mà nói cháu, biết vậy cháu đừng đến làm mọi chuyện tệ hại thêm!”

Trình lão gia càng nói càng tức giận, hận không thể chỉ vào mặt Tề Văn Diệu mà mắng.

“Hôm nay, cháu nói rõ ràng cho ta, hoặc là đính hôn với Dĩ Tình, hoặc là từ nay về sau hai nhà Tề Trình ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Ông nội, ông nói lung tung gì đó?” Trình Dĩ Tình kinh hãi, hoảng loạn đứng lên ngăn cản Trình lão gia: “Anh Văn Diệu nói đúng màu, sự nghiệp con quan trọng hơn, đính hôn sớm quá sẽ ảnh hưởng bất lợi với sự phát triển trong giới giải trí.”

–Tề Văn Diệu, ngươi chết rồi sao? Còn không mau thể hiện rõ thái độ với ông nội ta, nói ngươi cực kỳ chán ghét ta, liếc mắt nhìn ta một cái ngươi còn cảm thấy ghê tởm! Đính hôn thì năm mơ đi, người ngươi thật lòng yêu là Thời Y!!

Tề Văn Diệu:???

“Anh Văn Diệu, đem nay ông nội uống chút rượu, đừng coi lời ông nói là thật! Em lúc trước ra nước ngoài có mua đồng hồ tặng cho anh, là nhãn hiệu mà anh thích dùng, để ở trên lầu, anh lên lấy với em đi.”

Trình Dĩ Tình cẩn thận kéo kéo tay áo Tề Văn Diệu, tựa như sợ hắn tức giận, trông rất hèn mọn. Có lẽ chỉ cần Tề Văn Diệu nặng nhẹ thêm một câu, cô sẽ lập tức bật khóc.

“Dĩ Tình”

Trình lão gia đau đầu hận không thể rèn sắt thành thép. Nhưng không có biện pháp nào, cháu gái ngốc nhà mình lại quá yêu Tề Văn Diệu. Lúc trước ông hung hăng răn dạy Tề Văn Diệu một trận, về sau bị cháu gái biết được náo loạn với ông, thiếu điều cùng ông đoạn tuyệt quan hệ ông cháu. Cho nên lúc này tuy là ông cũng rất tức giận nhưng không dám gây khó dễ nhiều hơn cho Tề Văn Diệu.

“Ông nội, anh Văn Diệu cũng có nỗi khổ tâm, ông đừng ép buộc anh ấy như vậy được không?”

Trình Dĩ Tình e sợ Trình lão gia càng nói, lời nói ra càng khắc nghiệt làʍ t̠ìиɦ hình nghiêm trọng hơn, thanh âm của cô bất giác cao hơn, lời nói cũng khẩn trương hơn.



–Ông nội, đây là yêu cầu của cốt truyện, ông nhịn một chút nhé! Không phải con muốn lớn tiếng với ông đâu.

Trình Dĩ Tình xoay người giữ chặt lấy Tề Văn Diệu, cố gắng duy trì vẻ tươi cười, hết sức lấy lòng: “Anh Văn Diệu, anh cùng em lên tầng đi.”

Trong mắt Tề Văn Diệu thoáng hiện vẻ phức tạp, không cố ý né tránh, để mặc Trình Dĩ Tình lôi kéo hắn.

–A! Tên đàn ông cặn bã, ta kêu ngươi lên tầng thì ngươi liền lên sao? Ta bảo ngươi đi chết người liền đi chết được không? Chân ái mẹ nó của người là Thời Y đó! Mau đẩy ta ra, cho ông nội thấy người ngươi yêu là Thời Y, vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ta.

Tề Văn Diệu cắn chặt khớp hàm, sắc mặt tối sầm.

–Đàn ông thối tha, miệng của người để làm cảnh à, hàng trưng bày không sử dụng được sao? Mẹ nó ngươi mau nói chuyện đi chứ!

“Trình Dĩ Tình.” Ánh mắt Tề Văn Diệu đen thẫm nhìn không rõ nông sâu, trên trán mơ hồ nhìn thấy cả gân xanh.

“Anh Văn Diệu.” Trình Dĩ Tình nhút nhát, sợ sệt mà nhìn Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu: “……”

Cô gái đáng chết này, thật đúng là con người hai mặt!

“Ông nội, chuyện đính hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, cháu và Dĩ Tình sẽ cùng nhau nói chuyện vào thời điểm gần nhất, chọn một ngày lành.”

Tề Văn Diệu nói một câu khiến hai ông cháu họ Trình sợ ngây người.

Trình Dĩ Tình hoá đá tại chỗ, kinh hoảng, hoang mang, bàng hoàng, tự thuyết phục chính mình: Gϊếŧ người là phạm pháp!

–Tề Văn Diệu, ngươi mẹ nó bị quỷ nhập hả? Ngươi muốn đính hôn với Thời Y, không phải với ta!!!