???.
Trong nháy mắt sắc mặt Trình Dĩ Tình suy sụp.
—-Không có sao?
—-Thật sự không có sao?
—-Tôi thật muốn ôm đùi Tề Văn Diệu, cầu xin anh ta mắng tôi hai câu, làm chỗ dựa cho Thời Y! Nếu không, nếu không cứ tiếp tục như vậy, cốt truyện này còn có thể tiếp tục được sao?
Tề Văn Diệu dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trình Dĩ Tình.
Yêu cầu quỷ dị như vậy, thật sự là anh chưa từng nghe thấy.
"Trình Dĩ Tình, tôi cảnh cáo cô, Thời Y dọn đến đây đã có sự cho phép của tôi! Nếu cô nhìn không quen, vậy dứt khoát cút đi, để cho cô ấy đi? Không có khả năng."
Nghe vậy, ánh mắt Trình Dĩ Tình lập tức sáng lên.
—--Trẻ nhỏ dễ dạy! Tuyệt vời, cẩu nam nhân có tiền đồ, cảm động!
—---Giống như nhìn thấy hy vọng!
Thời Y hơi mím môi, trong mắt hiện ra ý tứ cảm động: "Tề tổng, là tôi không xứng."
"Đương nhiên là cô không xứng!" Trình Dĩ Tình thô lỗ cắt ngang lời Thời Y, cô giận dữ trừng mắt nhìn Thời Y: "Cô nói xem, rốt cuộc là cô rót canh mê hồn gì cho anh Văn Diệu? Khiến cho anh ấy bảo vệ cô như vậy! Cô mau nói di!"
Trình Dĩ Tình từng bước tới gần Thời Y.
—--Nhìn không ra tôi muốn động thủ sao? Mau tới ngăn lại!
Tề Văn Diệu đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Không có người phối hợp, Trình Dĩ Tình chỉ có thể kiên trì đến gần Thời Y nhưng không động thủ: "Chẳng phải là cô chỉ muốn tiền sao? Tôi cho cô, cô muốn bao nhiêu tôi đều cho cô, cô rời khỏi anh Văn Diệu, rời khỏi anh ấy có được không?"
Nói xong, Trình Dĩ Tình quay đầu nhìn Tề Văn Diệu, vừa bất lực lại đáng thương: "Anh Văn Diệu, anh tin em, cô ta thật sự là vì tiền của anh, người phụ nữ này căn bản không đơn thuần như anh nghĩ đâu."
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bị tâm thần phân liệt!
Gia mệt mỏi!
Tề Văn Diệu: Anh nhìn cũng mệt mỏi!
"Trình Dĩ Tình, nếu còn muốn ở lại đây, vậy thì đừng náo loạn."
Như Trình Dĩ Tình chờ đợi, trong lời nói của anh có ý tứ cảnh cáo rất nồng đậm, sau khi nói xong, không cho cô cơ hội nữa mà trực tiếp lên lầu.