Tề Văn Diệu ăn cơm xong, nhưng vẫn không trực tiếp rời khỏi phòng ăn như thường lệ.
Sau khi Trình Dĩ Tình chống đỡ ăn xong, buông chén cơm xuống, vỗ vỗ cái bụng tròn vo.
—-Có một nói một, đồ ăn nhà cẩu nam nhân này thật ngon.
Tề Văn Diệu liếc cô một cái: "Ăn no rồi sao?"
"Ùm!"
Thời Y nhìn hai người bọn họ tương tác, trên mặt tràn ngập khổ sở, cô ta cứng ngắc giật giật khóe miệng: "Tề tổng, chị Dĩ Tình, em đến thu dọn bát đũa."
"Thế nào? Lấy mình làm người hầu? Cô muốn dọn chén đũa, là muốn cướp công việc của chị Trịnh sao?"
—— Hay là nên nói cô ta ngu ngốc? Loại thời điểm này nên lấy lui làm tiến, vãn hồi tâm của Tề Văn Diệu, mà không phải là khom lưng cúi đầu hầu hạ người khác ở chỗ này!
—---Sao quan hệ của hai người này lại như vậy? Quan hệ càng ngày càng xa cách, có còn để cho người ta sống không?
Ngoài miệng Trình Dĩ Tình không tha cho người khác, trong lòng lại vô cùng sốt ruột, trừng mắt nhìn Thời Y, có vài phần ý tứ hận rèn sắt không thành thép.
"Chị Dĩ Tình, em không có ý này."
Thời Y liên tục xua tay, quẫn bách nhìn về phía Tề Văn Diệu: "Tề tổng, anh phải tin tưởng tôi."
"Không phải ý tứ này thì là mấy ý tứ sao? Thời Y, đừng nghĩ rằng tôi không biết tâm địa gian xảo của cô đang chứa những gì! Không phải là muốn khom lưng cúi đầu quyến rũ anh Văn Diệu sao? Không có cửa!"
Trình Dĩ Tình nói xong, cẩn thận liếc Tề Văn Diệu một cái.
—--Nhìn cái gì vậy? Mau bảo vệ bạch nguyệt quang của anh! Không thấy cô ta bị tôi mắng thảm như vậy sao?
Theo đuổi con gái nhà người ta mà còn dong dài, hay anh không phải là đàn ông?
Ăn no uống đủ, dù sao cũng nên cân nhắc chuyện về nhà, nơi này tuy tốt nhưng cũng không thể ở lại cả đời!
Trình Dĩ Tình dốc hết sức dẫn phát xung đột, tạo ra điểm gần gũi giữa hai người bọn họ.
Nhưng cố tình Tề Văn Diệu lại không lên tiếng một chút nào.
"Để bát đũa ở đó là được rồi, chị Trịnh sẽ thu dọn." Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy đi lên lầu