Nhưng trong lòng lại nghĩ:
—-Đầu sư tử này thoạt nhìn rất
—--ngon
—--Oa, tôm bóc vỏ thật tuyệt!
Thịt bò non!! Món ăn mình thích nhất!
Vốn dĩ Tề Văn Diệu muốn làm khó dễ, nhưng lại sững sờ bị "tiếng lòng" của Trình Dĩ Tình làm cho bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này lại muốn làm gì?
Thời Y giống như lơ đãng nhìn lướt qua Tề Văn Diệu một cái, thấy anh thờ ơ, hơi mím môi, trên mặt càng thêm thê thảm: "Chị Dĩ Tình, chị hiểu lầm em rồi, em đã đi tìm phòng, chỉ cần tìm được, nhất định sẽ dọn ra ngoài."
"Tìm phòng? Lâu như vậy mà ngay cả một căn phòng cũng không thể tìm được? Hay là nói căn bản cô không muốn tìm?"
Trình Dĩ Tình hùng hổ bức người, không cho Thời Y có cơ hội ngụy biện.
"Chị Dĩ tình, em không có." Thời Y liên tiếp bị bại lui, không biết phải phản bác như thế nào.
"Không có? Được thôi! Vậy tìm nhà rồi chuyển ra ngoài trước ngày mai! Một cô gái, đừng không biết xấu hổ như vậy."
Trình Dĩ Tình nói xong toàn bộ lời thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đủ rồi! Ăn đi." Tề Văn Diệu cau mày, liếc Trình Dĩ Tình một cái.
"Được, anh Văn Diệu." Trình Dĩ Tình thay đổi khí thế bức người khi đối mặt với Thời Y, cả người nhu thuận dịu dàng đến khó tin.
Tề Văn Diệu thu lại mặt mày, trong đôi mắt màu đen ẩn đi một nụ cười cực nhạt.
Bên ngoài Trình Dĩ Tình ôn nhu ngoan ngoãn, bên trong bao giấu một trái tim sắp nổ tung.
—-???
—-Chỉ có thế này thôi sao?
—-Sao không mắng tôi? Sao không bảo vệ Thời Y?
[ Ký chủ, cốt truyện lại xảy ra rối loạn
Trình Dĩ Tình: "......”
—-Quả thật tâm tư của cẩu nam nhân này quá khó nắm bắt, mẹ nó cái này ai mà chịu được?
Trình Dĩ Tình bi phẫn đan xen, rưng rưng ăn ba chén cơm.
- Thật thơm!