🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Ami CuteoChu Mẫn cũng không hỏi kỹ càng tỉ mỉ, nàng cứ cảm thấy những chuyện Hoàng huynh nói đều đen tối và đầy máu, nhưng như vậy thì có sao đâu? Nàng chỉ cần biết ai là người đã thành bi kịch kiếp trước của nguyên chủ là được rồi a!
“Nghe nói Đại tướng quân ở biên cảnh đã xảy ra chuyện, Hoàng huynh muốn để ai tiếp nhận chức Nguyên soái?”
Lam Tí Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta tự có tính toán, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là được, còn mấy chuyện khác đừng lo! Tất cả đã có ta xử lí…”
“Liệu có ổn không?!” Hơi hơi nhíu lông mày, Chu Mẫn chết đúng là lúc thế lực của nam chủ bị nữ chủ cố tình cắt giảm. Hơn nữa, nàng phát hiện, ngày nguyên chủ chết, hình như nam chủ đã gặp phải thích khách ở bên ngoài, cũng chính vì lần đó mà nam chủ bị trọng thương, thân thể hắn không tốt như trước. Sau đó thì nữ chủ mới có thể nhẹ nhàng bắt đầu âm thầm tiếp nhận thế lực của nam chủ. Tuy rằng hiện tại nữ chủ đã bị gϊếŧ nhưng thời gian mà vận mệnh trời định nam chủ suy yếu chưa trôi qua, nàng luôn cảm giác có ai đó sẽ thúc đẩy chuyện đó xảy ra.
Nhưng vì không để nam chủ lo lắng và phát hiện khác thường nên Chu Mẫn ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười với Lam Tí Ngọc rồi nói: “Ta đã biết rồi, ta tin tưởng Hoàng huynh sẽ bảo vệ được thiên hạ của Lam gia chúng ta!” Đây là tâm nguyện của nguyên chủ, vậy nên Chu Mẫn biết, ngày quyết định sống chết của nam chủ chính là ngày nàng chết!
Chỉ cần vượt qua ngày đó thì sau này nam chủ sẽ luôn thuận buồm xuôi gió!
Lam Tí Ngọc ôm chặt Chu Mẫn và nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, ta sẽ bảo hộ giang sơn của Lam gia chúng ta!” Chỉ khi giữ được giang sơn thì thì ta mới có lực lượng cường đại để bảo vệ ngươi! Ngươi là nguồn động lực để ta bảo vệ giang sơn, bởi vì giang sơn có ngươi, mà ngươi là tất cả của ta!
Chu Mẫn gật gật đầu, do lúc nãy quá mệ mỏi nên nàng ngủ ngay trong lòng ngực của Lam Tí Ngọc. Còn Lam Tí Ngọc lại nhìn bé con ngủ say trong lòng ngực mình, ánh mắt hắn ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước. Hắn ôm nàng giống như ôm lấy cả thế giới của chính mình, thỏa mãn làm trái tim run run. Hắn cứ cảm thấy tất cả đều tốt đẹp như một giấc mơ mà không phải sự thật!
Lam Tí Ngọc yêu thương ôm bé con trong lòng ngực. Hắn không ngừng hôn nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của nàng.
Nhìn thấy từng dấu dâu tây trên da thịt non mềm của Chu Mẫn, hắn càng thêm thương tiếc, ngón tay dài đặt ở trên cái bụng nhỏ của nàng rồi ôn nhu xoa bóp giúp thân thể của nàng giảm bớt đau đớn.
Ngón tay hắn nhu hòa thong thả, gãi đúng chỗ ngứa âu yếm cái bụng nhỏ trắng nuột như ngọc, thỉnh thoảng còn di chuyển xuống dưới và xoa nhẹ vùng đất thần bí giữa hai chân của Chu Mẫn một chút. Còn tay khác cũng đang không ngừng vuốt ve tất cả bộ phận trên người Chu Mẫn: phần bả vai, phía sau lưng, gương mặt, tóc dài….
Chu Mẫn ngủ đến mơ mơ màng màng vì do bàn tay mát xa của Lam Tí Ngọc thật sự quá mức thoải mái. Nàng không tự chủ được mà hơi hơ phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mông lung từ cái miệng nhỏ đỏ bừng mê người. Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều ngọt ngào đủ để hòa tan người khác, dễ dàng khiến người ta mềm mại xương cốt. Thật thoải mái a… Thật sự… Rất thoải mái… Cảm giác như linh hồn đều sắp bay ra khỏi cơ thể.
Nhìn tất cả phản ứng của nàng, Lam Tí Ngọc khẽ cười ra tiếng. Hắn ôm chặt bé con bị lăn lộn đến mệt mỏi trong lòng ngực xong cúi đầu cắn nhẹ vành tai nhỏ xinh đáng yêu của nàng ròi lại nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng. Hắn vừa lòng cảm giác được bé con hơi hơi tun rẩy và thấp giọng nói: “Hoàng muội của ta, thế giới của ta…”
Đúng lúc này, một ngọn gió chợt thổi qua làm màn giường hơi rung rinh, ánh mắt của Lam Tí Ngọc tối sầm lại. Hắn nhẹ nhàng xoay người, dộng tác nhanh chóng lại rất cẩn thận không làm Chu Mẫn bừng rỉnh. Lam Tí Ngọc tùy ý phủ một bộ trung y màu đen lên người, tay áo rộng bay bay, tóc có chút tán loạn khiến hắn thiếu sự bá đạo của vương giả nhưng lại thêm nhiều tà khí yêu mị.
“Đã điều tra ra được gì?” Lam Tí Ngọc chậm rãi đi đến trên long vị (ngai vàng), phẩy tay áo một cái rồi ngồi xuống.
Một bóng người màu đen – Thanh Ca xuất hiện trong phòng, “Thái công công là mật thám của Thừa tướng nước láng giềng!”
“Cái gì?!” Lam Tí Ngọc đã từng nghĩ Thái công công có lẽ là tay sai của người nào đó nhưng không ngờ rằng lão ta lại là mật thám của nước láng giềng. Hơn nữa, từ lúc hắn còn nhỏ và bắt đầu hiểu chuyện thì lão ta đã ở bên cạnh phụ hoàng. Thật không ngờ lão ta lại che dấu sâu như vậy! Nếu không phải là do Lam Mẫn trong lúc vô tình xảy ra quan hệ với mình và xóa sạch hiểu lầm thì hắn sẽ không hoài nghi vị Thái công công – người thoạt nhìn rất trung thành và tận tâm với phụ hoàng này.
“Nước láng giềng đã bắt Tần tướng quân, biên cảnh rối loạn như rắn mất đầu. Hơn nữa, Thái công công còn đang không ngừng truyền tin tức ra ngoài, bên trong còn bao gồm cả chuyện của Hoàng Thượng và Công Chúa nhưng đã bị ta tiêu hủy!”
Thanh Ca bình tĩnh nói, không mặ không nhạt giống như đang trần thuật một sự thật. Lam Tí Ngọc có thể chịu đựng được việc Thái công công phản bội nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc lão ta cố ý kéo bảo bối xuống nước.
Ánh mắt Lam Tí Ngọc lạnh lẽo: “Lão ta đã chạy thoát có đúng không?!”
Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định, bởi vì nếu Thái công công còn ở trong Hoàng cung thì hiện tại đã sớm bị Thanh Ca bắt rới đây.
“Đúng vậy! Lúc phá hủy thư tín thì đã kinh động đến lão ta khiến lão ta phát hiện…. Là do thuộc hạ thất trách! Thỉnh Hoàng thượng trách phạt…” Thanh Ca quỳ một gối xuống đất, mặt không biểu tình.
“Tự mình đi Ám các lãnh 20 roi quất. Chuẩn bị mộ chút đi, ngày mai trên triều đình sợ là sẽ có náo loạn! Ta muốn đích thân đi biên cảnh bắt lão ta trở về. Còn hổ phù và quân quyền thì cần thiết phải thu hồi lại. Đây đúng là một cơ hội tốt…” Lam Tí Ngọc hơi hơi mỉm cười, ánh mắt thâm trầm đêm lạnh khiến người sợ hãi.
Lúc Chu Mẫn tỉnh lại đã là ngày thứ ba. Nàng ngủ rất sâu, hớn nữa còn rất ngon giấc. Vừa mới tỉnh thì thanh âm của 484 liền vội vàng lên, “Tổ tông của ta, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Nếu ngươi còn không tỉnh thì chúng ta cứ chờ bị Thiên đạo hủy diệt đi.
“Có ý gì?” Chu Mẫn run run, “Chẳng lẽ là nam chủ đã xảy ra chuyện?”
Chu Mẫn còn chưa có quên nhiệm vụ của nàng chính là hoàn thành tâm nguyện bảo vệ giang sơn Lam gia của nữ phụ. Mà bảo vệ giang sơn thì chẳng phải là bảo vệ nam chủ sao?! Nếu nam chủ mà gặp nguy hiểm thì giang sơn coi như xong, nàng cũng sẽ chết….
“250, ta phát hiện ngươi ngoài có cái miệng quạ đen thì không còn năng lực gì khác. Ngươi máu đi biên cảnh, sinh tử kiếp của nam chủ đã sắp xuất hiện, chính là trận đại chiến cuối cùng ở biên cảnh!” 484 gấp đến mức sắp bốc khói. Từ sau khi Chu Mẫn câu dẫn Lam Tí Ngọc ở Ngự Thư phòng, nàng liền ngủ suốt 3 ngày, quá không hợp lí! Mặc kệ nó kêu to thế nào nhưng Chu Mẫn vẫn giống như linh hồn rời khỏi cơ thể và không có ý thức. Nếu không phải nàng hô hấp bình thường thì nó đã cho rằng linh hồn nó thật vất vả lừa gạt đã biến mất.
“Ngươi nói nam chủ đang ở đâu?”
“Ngay ngày hôm sau khi ngươi ngủ, nam chủ liền quyết định ngự giá thân chinh, nói đi là đi, đi ngay trong ngày…”
Mẹ nó!
Không nói một tiếng đã rời đi, quả thực…….
Chu Mẫn cũng không dám chậm trễ. Nàng lập tức đứng dậy, tâm động không bằng hành động! Thời gian chính là tất cả. Nơi nàng tỉnh lại vẫn là phòng trong của Ngự Thư phòng. Vậy nên nàng kết luận từ sau khi Lam Tí Ngọc rời đi thì không có người nào dám tiến vào đây. Chu Mẫn kêu người chuẩn bị thức ăn, 3 ngày không ăn cái gì nên nàng sắp bị đói chết.
Ăn no nê xong, nàng chuẩn bị tốt đồ đạc, sau đó dưới sự cực lực phản đối và khuyên can của cung nưc, nàng không thể không dùng thân phận của mình cộng thêm uy hϊếp rằng ai còn dám ngăn cản nàng thì chờ Hoàng huynh trở về, nàng sẽ bảo hoàng huynh chém đầu người đó!
Có lẽ do khoảng thời gian trước Lam Tí Ngọc vì nàng ‘lôi chuyện cũ’ ra và xử lí những phi tần và nô tài từng khi dễ nàng quá mức xâm nhập lòng người nên sau khi đe dọa cung nữ xong, Chu Mẫn như ý nguyện cầm tay nải và lênh bài, thay đổi bộ nam trang chuẩn bị rời cung và đi theo Hẹ thống GPS hướng dãn xác định vị trí của nam chủ rồi ra roi thúc ngựa chạy tới biên cảnh!
Nhưng vì Lam Tí Ngọc đã đi sớm hơn nàng 2 ngày, cho nên khi Chu Mẫn một nắng hai sương đuổi tới biên cảnh thì Lam Tí Ngọc đã tới quân doanh. Địa bàn quân doanh há có thể là chỗ nàng muốn đi thì đi?
Nàng dừng lại tại một thị trấn nhỏ ở biên cảnh rồi xuống ngựa!