Cung điện trùng điệp bị bao phủ trong màn đêm, gió nhẹ lướt qua, bóng cây lắc lư.
Một bóng đen mảnh khảnh chợt lóe qua với tốc độ cực nhanh, binh lính tuần tra chỉ cảm thấy có một cơn gió bay tới, xoa mắt nhìn lại thì chẳng thấy ai.
Sâu trong lãnh cung bỏ hoang, một nam nhân đang đứng ngửa đầu nhìn ánh trăng bị mây che nửa ngoài cửa sổ, lẳng lặng trầm tư.
Bóng đen mảnh khảnh nhẹ nhàng đi vào bên trong rồi quỳ một gối xuống đất, rũ mắt cung kính nói: “Chủ tử.”
Nam nhân không quay đầu lại, hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, không cảm xúc mở miệng, “Ngươi làm nàng thiếu chút nữa thì bị thương.”
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, bóng người đang quỳ trên mặt đất rõ ràng chính là Lục Yêu.
Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, cố nghẹn lại sự sợ hãi trong lòng, “Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, mong chủ tử cho thuộc hạ cơ hội chuộc tội!”
Nàng ấy nhắm mắt lại, cũng không nói thêm gì. Bởi vì nàng ấy thật sự cố kỵ mới làm Tô Quỳ suýt bị thương.
Nếu nàng ấy dùng toàn lực, thì đừng nói là một cái Dụ Oanh Oanh, có mười cái cũng không có chuyện gì.
Nhưng sai là sai.
Đôi môi bị cắn mà trở nên trắng bệch. Lục Yêu lẳng lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của Quân Mạc.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Lục Yêu cho rằng tim mình sắp ngừng đập.
Quân Mạc lạnh lùng quay đầu lại, môi mỏng lại phát ra những câu nói cực kỳ tàn nhẫn, “Tự mình tới Hình Đường nhận 50 roi, hôm nay tha cho ngươi, nếu có lần sau……” Ngươi không cần tới gặp ta nữa.
Lục Yêu thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng dập đầu tạ ơn, “Đa tạ chủ tử khoan thứ!” Nàng ấy biết câu nói cuối cùng có ý gì.
Nhưng tối nay có thể nhặt về cái mạng này đã là quá may mắn rồi. Lục Yêu vốn nghĩ mình đã tới đây chắc chắn sẽ phải chết, bởi vì nàng ấy cảm nhận được tình cảm của Quân Mạc. Ngài ấy vì Tô Quỳ mà phá lệ nhiều lần, thậm chí không quan tâm tới nguy hiểm khi bại lộ át chủ bài, chỉ vì bảo vệ Tô Quỳ.
Quân Mạc xoa mày, phất tay, “Đi thôi, ngươi nhớ kỹ, từ ngày bổn vương đưa ngươi đến bên cạnh nàng, ngươi đã không phải là cấp dưới của ta nữa mà là…… nô tài của nàng!”
Trái tim Lục Yêu run lên, “Vâng!”
–
Thời gian cũng vội vàng trôi qua như bóng hình lướt qua khe cửa.
Chỉ chớp mắt thôi mà đã tới đêm trung thu.
Ban đêm, hoàng gia mở tiệc chiêu đãi các triều thần, hành lang dài làm bằng lưu ly treo đầy đèn l*иg màu đỏ, ánh nến lay động làm cả hoàng cung được bao phủ trong ánh sáng mông lung.
Làm lòng người say mê——
Hôm nay cũng là cơ hội để các tú nữ thể hiện bản thân, đối với những tú nữ có dã tâm thì có thể biểu diễn trước mặt hoàng đế và văn võ bá quan một lần là nổi bật lớn nhất.
Cho nên lúc còn chưa tới trung thu, một đám tú nữ đã nhét bạc khắp nơi tạo quan hệ với các cô cô, các ma ma để tìm hiểu thông tin.
Chỉ là mấy chuyện này không liên quan gì đến Tô Quỳ, không nói tới bản thân cô không đi đứng tốt, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép mình vì muốn sống mà chui vào hậu cung của hoàng đế.
Vai chính trong tối nay không phải Tô Quỳ, không phải đám tú nữ đang nhảy nhót kia, mà là Phùng Thanh Thanh.
Trong cốt truyện, đêm trung thu, Phùng Thanh Thanh mặc một bộ váy nhảy, bên trên còn thêu bướm bằng tơ vàng, nhảy một khúc kinh hồng vũ với độ khó cực cao, làm các triều thần đều kinh ngạc, cũng làm cho hoàng đế chú ý.
Lần này, Tô Quỳ không nhúng tay vào, cốt truyện đúng sự thật bắt đầu.
Thân là thiên kim của phủ Thái sư nên cô có thể được gặp người nhà một lát.
Tô Quỳ đã được Lục Yêu đẩy đến bên cạnh lão phu nhân từ sớm, không tránh được mà bị bà than ngắn thở dài, nói cô gầy đi nhiều.
Ngay cả Phùng Tranh đứng trong yến hội cũng nhìn cô vài lần. Tô Quỳ cười thầm, cũng thoải mái mỉm cười với hắn. Lúc quay đầu, lại lơ đãng đâm vào một đôi mắt giống như sương lạnh bị cất giấu nghìn năm.
Là hắn ——
Được đăng tại webtruyen