Chính cô gái cao quý như một công chúa này, trước mặt Âu Lạc Thần, người thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, cũng phải cúi đầu tự ti, nhẫn nhịn và hết mực chiều chuộng anh.
Dù vậy, Âu Lạc Thần không hề thương xót cô, thậm chí trong lòng anh còn rất căm ghét Hạ Anh Lạc.
Đúng vậy, là căm ghét.
"Anh Thần, anh chơi trò gia đình với em được không? Anh làm bố, em làm mẹ nhé!"
Anh căm ghét khi những cậu bé cùng trang lứa có thể chơi bóng rổ, bóng đá, mà anh lại phải cùng Hạ Anh Lạc chơi những trò chơi nhàm chán và con nít như vậy trong phòng công chúa!
"Tiểu Thần, Anh Lạc từ nhỏ đã mất cha mẹ, con bé thích chơi với con, con hãy dành nhiều thời gian cho nó, đừng làm nó buồn."
Anh ghét ông nội Hạ Anh Lạc là Hạ Kiệt đã biến anh thành một kẻ không có tự trọng, phải làm vừa lòng cô, khúm núm trước cô như một người hầu!
"Lạc Thần, Anh Lạc đến tìm con chơi rồi, con mau đi với con bé, nhớ là đừng để con bé buồn. Nếu con bé mách ông Hạ, việc kinh doanh nhà mình sẽ sụp đổ!"
Anh ghét cha mẹ mình vì lợi ích của gia đình đã dùng anh để dựa vào Hạ gia, ép buộc anh phải kết hôn với Hạ Anh Lạc!
Tất cả những điều này khiến Âu Lạc Thần cảm thấy như bị cha mẹ bán đi làm người hầu riêng của Hạ Anh Lạc.
Âu Lạc Thần vốn kiêu ngạo, làm sao có thể chịu đựng được?
Hạ Anh Lạc yêu đơn phương, trong khi Âu Lạc Thần lại thầm ghét cô.
Càng lớn, mối quan hệ của họ càng tệ hơn.
Chẳng giống chút nào với thanh mai trúc mã.
Đặc biệt là, sau khi Âu gia nhờ danh tiếng của Hạ gia mà việc kinh doanh ngày càng phát triển, từ một gia tộc nhỏ bé không đáng kể vươn lên trở thành gia tộc danh giá ở Anh Thành, sự chán ghét của Âu Lạc Thần đối với Hạ Anh Lạc dần hiện rõ, không còn cố gắng che giấu như trước.
Hạ Anh Lạc lại không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh, bởi cô tin rằng một ngày nào đó, trái tim lạnh lẽo của Âu Lạc Thần sẽ được tình yêu nồng cháy của cô làm tan chảy.
Anh sẽ lại mỉm cười rạng rỡ như khi còn bé, khi anh chìa tay ra giúp đỡ cô – cô gái vừa mất cả cha lẫn mẹ.
Cuối cùng, Hạ Anh Lạc cũng đợi được đến ngày Âu Lạc Thần mỉm cười dịu dàng. Nhưng nụ cười mà cô hằng mong nhớ và khao khát đó lại là dành cho...
Một cô gái khác!
Một cô gái bình thường chẳng có gì nổi bật so với cô – Cảnh Nại Nại.
“Lạc Thần, con và Anh Lạc đều sắp trưởng thành rồi, con định khi nào sẽ đính hôn với cô ấy?”
“Con đã nói rồi, con không thích Hạ Anh Lạc và sẽ không bao giờ cưới cô ấy!”
Âu Lạc Thần bất mãn vì cha mẹ nhiều lần thúc giục anh kết hôn với Hạ Anh Lạc, trong cơn giận dữ, anh bỏ nhà ra đi và gặp được định mệnh của đời mình – Cảnh Nại Nại.
Âu Lạc Thần bị những vệ sĩ áo đen do gia đình cử đến bắt về đuổi theo. Trong một khoảnh khắc bất cẩn, anh vô tình va vào Cảnh Nại Nại.
Cả hai cùng ngã xuống đất, trong một tư thế đầy ám muội, anh nằm trên cô. Cảnh Nại Nại đỏ bừng mặt, nhìn vào gương mặt điển trai đầy kiêu ngạo của Âu Lạc Thần và không thể kìm lòng mà thầm mê mẩn trong lòng.
Nhưng điều khiến Cảnh Nại Nại không ngờ là, một chàng trai đẹp đến thế, sau khi đâm vào cô lại không thèm nói lời xin lỗi mà còn định bỏ đi.
Một cô gái mạnh mẽ, chính nghĩa như Cảnh Nại Nại tất nhiên không thể bỏ qua. Cô kéo Âu Lạc Thần lại, bắt anh phải xin lỗi mình, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ bướng bỉnh.
Âu Lạc Thần là ai chứ?
Thiếu gia Âu gia, người không sợ trời không sợ đất, đến cả Hạ Anh Lạc – cháu gái của đại gia giàu nhất Anh Thành, cũng phải ngoan ngoãn, chiều chuộng anh. Làm sao anh có thể chịu nhún nhường, xin lỗi một cô gái lạ mặt?
Sau một hồi giằng co, khi vệ sĩ áo đen sắp đến gần, trong lúc hoảng loạn, Âu Lạc Thần cúi xuống và mạnh mẽ hôn lên môi Cảnh Nại Nại!