Chương 4
Hàn Mai Mai cảm thấy rất kỳ quái, đến bây giờ cô đều không có nhìn thấy ba Hàn. Cô biết ba Hàn là dựa vào mẹ Hàn mới có địa vị hôm nay, lúc trước ông ta chỉ là anh chàng nông thôn ngu ngốc, được ba của mẹ Hàn coi trọng để cho ông ta ở rể, mới có ngày hôm nay. Nhưng vài năm trước mẹ Hàn bị ung thư đã qua đời,d ie nd a nl eq u ydo n.c om mà ba Hàn trước mặt người khác sắm vai một người chồng tốt, người cha tốt, chậm chạp đều không có kết hôn. Kỳ thật đã sớm tại thời điểm vợ mang thai đã bao nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài.
Nhưng nhiều ngày như vậy đều không có xuất hiện, xem ra quan hệ với con gái cũng không phải tốt lắm.
Bỏ qua chuyện này, mấy ngày gần đây, cô sống cũng rất tốt, chị Vương cũng sẽ cho cô chút công việc nhỏ để làm, cơ hội cô và Ngụy Nhất Minh chạm mặt cũng không nhiều.
"Ngụy tổng của mấy người ở đâu?"
Hàn Mai Mai đang chỉnh lý tài liệu chị Vương cho cô, ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mỹ nữ dáng người xinh đẹp hùng hổ lớn tiếng quát cô.
"Đó không phải Tiếu Mạn Mạn sao?"
"Tiếu Mạn Mạn là ai vậy, rất nổi tiếng sao?"
"Cô ta mà em cũng không biết. Em gần đây không có xem phim truyền hình ‘Rất muốn yêu anh’, cô ta chính là nữ chính, gần đây xảy ra scandal với nam chính đó."
"Không nghĩ tới lại có quan hệ với Ngụy tổng."
"Hư, em đừng nói lung tung, chuyện gì còn chưa biết mà."
Hàn Mai Mai nghe phía sau có người xì xào bàn tán, nghĩ đến là nợ phong lưu của Ngụy Nhất Minh rồi.
Vị mỹ nữ kia thấy bên cạnh có người nhận ra cô ta, cảm thấy có chút không được tự nhiên, từ trong túi xách lấy ra kính mắt đeo vào.
Mà những người xì xào bàn tán này kỳ thật cũng biết thân phận của Hàn Mai Mai, hơn nữa biết cô rất có khả năng sẽ trở thành bà chủ của bọn họ, trước kia chuyện cô đuổi mấy cô thư ký nữ, cũng thành đề tài câu chuyện cho mọi người bàn tán lúc rảnh rỗi, không nghĩ tới vị minh tinh kia lại dám gây ầm ĩ với vị đại tiểu thư này, bọn họ ôm tâm tính xem kịch vui, muốn nhìn vị minh tinh này sẽ kinh ngạc như thế nào. Nhưng sự thật lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hàn Mai Mai mỉm cười cứng nhắc, "Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?"
"Cô là ai? Tôi muốn gặp Ngụy Tổng, nhanh lên để tôi vào." Cô gái kia nâng cằm hung hãn nói,d ie nd a nl eq u ydo n.c om sau đó nhân tiện đánh giá trên dưới Hàn Mai Mai một lượt, biểu tình càng thêm khinh thường, bộ dáng này, không biết muốn quyến rũ ai, thể hiện rõ là quy tắc ngầm, còn không phải giống cô (Tiếu Mạn Mạn) sao.
Nếu Hàn Mai Mai cô ta suy nghĩ về mình như thế nhất định sẽ thổ huyết.
"Tiểu thư, thật có lỗi. Không có hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô vào." Hàn Mai Mai không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Các người biết tôi là ai không? Lại dám chặn đường của tôi." Cô gái đó dùng tay chỉ vào Hàn Mai Mai nói. Chẳng qua là một trợ lý nho nhỏ, Tiếu Mạn Mạn hoàn toàn không để vào mắt.
"Tiểu thư, không có hẹn trước. Chúng tôi không thể cho cô vào." Chị Vương nhíu mày nhìn Tiếu Mạn Mạn, cô ấy nói chuyện giọng điệu lạnh lùng thật là giống y hệt ông chủ cô ấy.
"Ai vậy?"Ngụy Nhất Minh đứng ở cửa văn phòng lạnh lùng hỏi.
Lập tức tất cả mọi người không ai dám lên tiếng.
Cô gái kia thấy Ngụy Nhất Minh lập tức sợ hãi, không có khí thế như vừa rồi, mang theo giọng điệu lấy lòng nói, "Ngụy tiên sinh, tôi là Tiếu Mạn Mạn."
"Cô vào đi." Nói xong anh ta liền xoay người vào văn phòng.
Thời điểm cô gái kia đi vào còn hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Mai Mai một cái, Hàn Mai Mai cảm thấy cực kỳ vô tội.
"Được rồi, mọi người không cần đứng ở đây nữa. Nhanh lên đi đi." Chị Vương đuổi đám người vây xem đi.
Mọi người cực kỳ thất vọng.
Không bao lâu cô gái kia đã đi ra, ánh mắt rõ ràng là đã khóc, nhưng khóe mắt lại che không được vui sướиɠ.
Hàn Mai mai nhìn đồng hồ trên máy tính, nửa giờ, nhanh như vậy nam chủ đã thu phục được, tốc độ cũng quá nhanh, nam chủ không phải giống như sói một đêm phải làm bảy lần mới chịu ngừng hả? Hàn Mai Mai nhịn không được ở trong lòng châm chọc.
"Cô mang văn kiện này cho Ngụy tổng ký tên đi." Hiện tại chị Vương sai bảo Hàn Mai Mai cũng thuận buồm xuôi gió.
Hàn Mai Mai cũng cực kỳ nghe lời, cầm văn kiện, đi tới cửa cô không quên ngửi ngửi mùi vị bên trong,d ie nd a nl eq u ydo n.c om nếu ông chủ vẫn còn đắm chìm trong hoan lạc vừa rồi, cô lanh chanh láu táu đi vào chẳng phải là cực kỳ xấu hổ, kỳ quái sao lại không có mùi gì nhỉ?
Cô lại lần nữa đánh giá Ngụy Nhất Minh, cúc áo chỉ mở có mỗi cúc đầu tiên, cổ không có dấu hôn, y phục không có nếp nhăn, tóc cũng không có rối, biểu tình trên mặt vẫn cực kỳ mặt than. Trong lòng có chút hồ nghi chẳng lẽ vừa rồi bọn họ chưa làm xong?
Ngụy Nhất Minh nắm quả đấm giơ lên bên miệng ho nhẹ một tiếng, "Cô nhìn xong rồi sao?"
Hàn Mai Mai lúc này mới phản ứng kịp, vừa rồi chính mình nhìn chằm chằm vào người ta, nhất định bị coi là sắc nữ rồi.
Cô vội cúi người cầm văn kiện mà Ngụy Nhất Minh vừa ký xong, nhưng không nghĩ tới, đυ.ng phải ly cà phê bên cạnh, cà phê đổ hết lên người anh ta.
Hàn Mai Mai thấy lông mày Ngụy Nhất Minh nhăn thành một cục, có chút bối rối, trong tiểu thuyết tính cách nam chủ âm tình bất định, khiến anh ta không vui, chính mình nhưng cũng sẽ không sống tốt.
Hàn Mai Mai lấy khăn tay lau lau cho anh ta.
"Cô là đang quyến rũ tôi?" Ngụy Nhất Minh hơi hơi nhướng mày một chút.
Hàn Mai Mai phát hiện cô đυ.ng tới nơi cực kỳ mẫn cảm, mà còn một đó giống như cứng rắn, hai người nhất thời hóa đá.
Việc này đã rất xấu hổ rồi lại càng thêm xấu hổ khi…
"Anh họ, nghe nói Tiếu Mạn Mạn lại tìm tới đây..." Giọng nói Hứa Tu Kiệt truyền vào, nhìn thấy độngt ác của hai người bọn họ, lập tức che mắt, sau đó lui ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên bổ sung một câu, "Hai người cứ tiếp tục, tôi cái gì cũng không nhìn thấy."
Đồng chí Hàn Mai Mai lúc này làm bộ bình tĩnh đứng dậy, “Ngụy Tổng, tôi đi ra ngoài trước." Lại không biết màu hồng ở lỗ tai, đã sớm bán đứng cô.
Ngụy Nhất Minh không có hé răng, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Mai Mai.
Hứa Tu Kiệt vẻ mặt ái muội nhìn Hàn Mai Mai vừa bước ra từ văn phòng, thật giống như đang nói ‘tôi cái gì cũng đều hiểu’.
Hàn Mai mai không cần bổ sọ não của anh ta ra,d ie nd a nl eq u ydo n.c om cũng biết anh ta suy nghĩ cái gì, nhịn không được liếc anh ta một cái.
Hứa Tu Kiệt cũng không giận, cười đến cực kỳ đáng đánh đòn đi tìm anh họ anh ta, thấy vẻ mặt bất mãn của anh họ, nhịn không được trêu đùa, "Em còn tưởng anh chướng mắt cô nhóc kia? Vốn em còn định ra tay."
Ngụy Nhất Minh lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, "Cậu an phận cho tôi một chút đi."