Trong lọ còn một ít đường trắng, Triệu Quế Phân lấy một ít ra, đổ chút mỡ để thắng đường. Thịt gà đã được trụng qua nước, trắng ngần, đựng trong nửa cái thau. Nhà chẳng có gia vị gì, chỉ có chút ớt khô.
Hành phi xong rồi cho thêm chút ớt xào lên cho thơm, Triệu Quế Phân nhanh nhẹn cho thịt gà vào xào. Chẳng bao lâu nữa là đến kỳ nhận tem phiếu, chai nước tương trên bệ cửa sổ còn hơn nửa chai, Triệu Quế Phân nhìn một cái, thấy yên tâm hơn nhiều. Gia vị sao phải tính toán cẩn thận, nhu yếu phẩm của cả nhà đều có hạn, nếu không tính toán ăn sao cho hợp lý thì không đủ dùng đến cuối năm.
Giờ tốt rồi, Điền Hinh chủ động giao sổ tem phiếu cho Triệu Quế Phân, nói rằng từ giờ cả nhà ăn chung với nhau. Dù Triệu Quế Phân không hiểu sao Điền Hinh đột nhiên thay đổi như vậy, nhưng đây là chuyện tốt, bà ấy cũng không suy nghĩ nhiều. Cả nhà hòa thuận vui vẻ là điều tuyệt vời nhất.
Mùi thơm của thịt gà lan tỏa, từ xa cũng có thể ngửi thấy. Tô Uý Lan vừa tan học liền nhảy tót vào bếp như con thỏ, ngạc nhiên reo lên: "Mẹ, hôm nay ăn gà à?"
Triệu Quế Phân lau mồ hôi nói: "Gà thịt chị dâu con mang về đấy, tối nay hầm nửa con ăn. Mau về làm bài tập đi, chạy vào bếp làm gì?"
Sau khi đuổi Tô Uý Lan đi, Triệu Quế Phân lại hỏi: "Thật sự không cần đưa chút đồ về cho mẹ đẻ của con sao?"
Điền Hinh khẽ đáp: "Mẹ ơi, nhà mình tự ăn đi, con đã kết hôn rồi, đâu thể suốt ngày gửi đồ về nhà mẹ đẻ được."
Nghe xong, tâm trạng Triệu Quế Phân phấn chấn lên, cuối cùng con dâu cũng hiểu ra vấn đề!
Vào bữa tối, cả gia đình quây quần bên bàn ăn. Chiếc đùi gà duy nhất được Triệu Quế Phân gắp cho Điền Hinh.
Điền Hinh nhìn em trai và em gái đang liếʍ môi, rồi nhẹ nhàng gắp đùi gà bỏ vào bát của Tô Uý Lan: "Uý Lan ăn đi."
Tô Uý Lan nhỏ giọng cảm ơn, rồi lại gắp đùi gà bỏ vào bát của em trai. Khi cả nhà đang ăn cơm, từ ngoài có tiếng nói vọng vào: "Hinh Hinh có ở nhà không?"
Điền Hinh ôm bát cơm bước ra ngoài, nhìn thấy đó là mẹ cô, Thẩm Hồng Anh.
Thẩm Hồng Anh từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt gà. Bà ta hít hà mũi, liếc thấy nửa bát thịt gà trên bàn, lạnh lùng nói: "Ôi dào, không đúng lúc rồi, mọi người đang ăn cơm à."
Thẩm Hồng Anh nghiến răng, nhà họ Tô không khá giả, điều kiện kém xa nhà bà ta, vậy mà hôm nay lại được ăn thịt gà, trong khi mấy tháng rồi bà chưa được nếm mùi vị của gà. Bà nhìn Điền Hinh, Điền Hinh đặt bát xuống: "Con ăn xong rồi, mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Thẩm Hồng Anh tiếc nuối nhìn bát thịt gà, nhưng vẫn để Điền Hinh kéo ra ngoài.
"Mẹ chồng con gϊếŧ một con gà để bồi bổ cho chúng con."
"Ôi dào, mẹ chồng con thật không biết tính toán, đâu phải ngày lễ ngày Tết gì mà gϊếŧ gà, đúng là chẳng biết sống sao cho phải."
"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?"
Nhắc đến việc chính, Thẩm Hồng Anh thu lại cảm xúc, nói: "Mẹ nghe đồng nghiệp bảo, phòng lao động đã bắt đầu sắp xếp công việc cho thanh niên tri thức rồi, con đã nhận được thông báo chưa?"
"Chưa, con chưa nghe gì về chuyện này."
Thẩm Hồng Anh giậm chân: "Con phải chú ý đấy, người đi nông thôn đông lắm, thành phố chỉ có bấy nhiêu việc thôi, đừng để đến lúc ấy lại không có chỗ cho con."
Thẩm Hồng Anh nói tiếp: "Mẹ đã gặp giáo viên chủ nhiệm của em con, thành tích nó không tốt... haizz!"
"Mẹ, chuyện đó để sau tính."
Thái độ của Điền Hinh có phần thay đổi, Thẩm Hồng Anh vui mừng, nếu Điền Tĩnh không thi đỗ thì vẫn còn có công việc ổn định!
Ngày hôm sau, Điền Hinh lại đến phòng lao động thanh niên tri thức, Thẩm Hồng Anh nói không sai, công việc đã bắt đầu sắp xếp, một số thanh niên đã kiểm tra sức khỏe và được phân công đơn vị, tháng sau có thể đi làm.
Điền Hinh đứng ngoài cửa sổ hỏi, nhân viên phòng lao động bực dọc nói: "Chờ thông báo, chờ thông báo, chúng tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Công việc không sắp xếp nhanh như thế đâu!"