Trước khi rời khỏi Vịnh Thanh Thủy, Sơn Trà đã làm xong tất cả nội y cho Vương Ái Hồng.
Vương Ái Hồng nhận được đồ, cô ấy quả thật rất thích, thích đến mức không muốn buông tay.
Trong tay Sơn Trà có nguyên liệu tốt, vài món này mặc kệ là từ hình thức hay vẫn là chất lượng đều so với đồ lúc trước cô ấy mua tốt hơn rất nhiều, ngay cả đồ cửa hàng bách hoá bán mười tới đồng cũng không thể nào làm đẹp được như Sơn Trà làm.
Vương Ái Hồng vô cùng thích, sau khi đã thu dọn đồ đạc cẩn thận, cô ấy lấy từ trong túi ra hai mươi đồng, nhét vào trong lòng bàn tay Sơn Trà.
“Làm sao lại nhiều như thế này?”
Làm đồ nội y không có gì phiền phức, trước đây bọn họ từng nói sẽ không tính chi phí nguyên vật liệu, và chi phí thủ công là ba tệ một chiếc, Sơn Trà làm tổng cộng là bốn món, Vương Ái Hồng lại cho cô hai mươi đồng, rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều.
Vương Ái Hồng nắm chặt tay Sơn Trà không cho cô trả lại tiền rồi nói: “Đây là số tiền mà cậu nên được nhận, tay nghề cậu tốt như thế, là tớ đã chiếm tiện nghi của cậu rồi.”
Tuy rằng cô ấy và Sơn Trà là bạn bè, nhưng cho dù là bạn bè thì việc tiền bạc cũng phải rõ ràng, Sơn Trà có tay nghề tốt đến như thế, nếu có thể đặt ở cửa hàng bách hoá, giá so với hiện tại chắc chắn sẽ cao hơn hiện tại gấp mấy lần, cô ấy cho dù đưa nhiều tiền, nhưng nói cho cùng vẫn là cô ấy kiếm được lời.
“Nếu như mà cậu cảm thấy ngại ngùng thì cậu cứ xem như đây là một món quà tớ cho cậu chuẩn bị kết hôn đi.”
Vương Ái Hồng nói, sau đó lại có chút tức giận: “Đều do những bà tám ở trong thôn đó, nếu không chúng ta đã sớm là bạn bè rồi, hiện tại thật vất vả mới có thể tìm được cậu, vừa có thể nói chuyện thì cậu lại phải gả đến thôn khác mất rồi.”
Cô ấy tuy rằng cảm thấy Tạ Tri Viễn cũng là một người không tồi, Sơn Trà gả cho anh cũng không tệ, nhưng rốt cuộc thôn Tam Tuyền và Vịnh Thanh Thủy vẫn có chút khoảng cách, chờ tới khi Sơn Trà gả qua đó, mình cũng lại trở về trấn trên, liên lạc giữa hai người chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy luyến tiếc.
Vương Ái Hồng tức giận, Sơn Trà lại cười tủm tỉm không để ở trong lòng.
“Cậu yên tâm, chúng ta vẫn còn có rất nhiều cơ hội để gặp mặt.”
Vương Ái Hồng nghiêng đầu, cô ấy không hiểu rõ ý trong lời này của Sơn Trà là gì.
“Chờ hai ngày này qua đi, tớ dự tính sẽ đi lên trấn trên mở cái sạp bán quần áo, nếu cậu luyến tiếc tớ, vậy tớ sẽ đem sạp dựng ở trước cửa nhà cậu, để cho cậu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tớ.”
Vương Ái Hồng nghe thế ngay lập tức trừng lớn đôi mắt: “Có thật vậy không?”
Sơn Trà gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
Ngay từ đầu kế hoạch của cô cũng là như thế, nhưng bất quá vẫn chỉ là ý tưởng, vẫn chưa tìm được cách thực hiện, thấy Vương Ái Hồng luyến tiếc như thế, cô chỉ nói trước với cô ấy một tiếng.
Vương Ái Hồng lại vỗ tay một cái, vô cùng đồng tình: “Tớ cảm thấy cái ý này của cậu rất tốt, tớ đã sớm nói, với tay nghề này của cậu nếu như cậu có lòng kinh doanh nhất định sẽ có rất nhiều người, lần trước tớ trở về nhà, chị họ của tớ nhìn thấy mấy bộ nội y cậu làm cho tớ kia, chị ấy đã rất thích, vẫn luôn hỏi tớ đã mua ở chỗ nào vậy.”
“Tớ sợ cậu lo liệu không hết vì quá nhiều việc, cũng không nói với chị ấy, nhưng nếu như cậu đồng ý, khi trở về tớ sẽ tìm đến chị ấy, hỏi một chút xem chị ấy còn có bạn bè muốn nữa hay không, để cùng nhau tới tìm cậu làm một lượt vài món.”
Sơn Trà thấy cô ấy càng nói càng hưng phấn, nhanh chóng ngắt lời: “Cứ chờ qua hai ngày trước đã, tớ cũng chỉ vừa mới kết hôn thôi, vẫn không biết tình hình như thế nào đâu.”
Vương Ái Hồng nghĩ lại cũng đúng, vợ chồng son nhà người ta mới vừa kết hôn, cũng không thể mỗi ngày ôm máy may làm việc.
“Vậy khi nào cậu tính bắt tay vào làm thì chỉ cần cậu nói với tớ một tiếng, tớ sẽ lập tức mời chào tiếp cho cậu.”
Vương Ái Hồng xoa tay hầm hè, dáng vẻ hào hứng giống như đang kiếm tiền cho bản thân, chọc cho Sơn Trà cười đến cong đôi mắt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cũng đã đến trước ngày kết hôn một ngày, việc đầu tiên Sơn Trà làm khi từ bên ngoài trở về chính là tìm cái khăn trải giường, đem hết tất cả tài sản của cô ở trong phòng đóng gói lại toàn bộ.
Trừ bỏ cái rương nhỏ của mẹ nguyên thân để lại cho còn có vài bộ quần áo ở ngoài, trên cơ bản dư lại đều là một ít đồ dùng hằng ngày của cô sau khi tới đã thêm vào một ít đồ.
Đồ cũng không nhiều lắm, tất cả sau khi thu xếp xong rồi cũng chỉ có một bọc nhỏ, một tay đã có thể xách được.
Cô cũng không phải nguyên thân, đối cái với cái nhà này cũng không có gì đáng để lưu luyến, bởi vậy cũng hoàn toàn không có tình trạng còn ngày hôm sau là kết hôn nên sẽ kích động đến mức ngủ không yên, đồ vừa mới thu xếp cô để ở mép giường, cô ngã đầu đã ngủ, vừa mở mắt đã thấy đến ngày hôm sau.
Triệu Xuân Hoa hận Sơn Trà đến ngứa răng, tất nhiên sẽ luyến tiếc lấy tiền đưa cho cô khi đi ngang qua sân khấu, bất quá chuyện Sơn Trà muốn kết hôn người trong thôn đều biết, trừ những người ngày hôm đó đã gặp qua Tạ Tri Viễn, còn lại đều muốn biết Sơn Trà đã bị ai cưới đi rồi.
Chẳng sợ bởi vì Triệu Xuân Hoa mà Sơn Trà ở Vịnh Thanh Thuỷ đã không có thanh danh tốt gì, nhưng rốt cuộc cô lớn lên rất đẹp, trong tối ngoài sáng người thích cô cũng có không ít, hiện tại đột nhiên lại bị một một tên nhóc nhà nghèo cưới đi, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng sẽ có chút hụt hẫng.
Bởi vậy ho dù nhà cửa họ Tưởng chưa có gắn lụa đỏ lên nhưng đã có không ít người đều lại đây để xem náo nhiệt, việc này lại làm Triệu Xuân Hoa tức giận đầy cả bụng.
Vì sao lại thế này?
Bởi vì khi Tưởng Ngọc Trân kết hôn, bà ta đã tiêu tiền mua trái cây đường cùng với pháo để cho mọi người tới xem náo nhiệt, kết quả cuối cùng người đều bị Sơn Trà dẫn cho đi hết. Nhưng tới ngày hôm nay khi Sơn Trà kết hôn, ngay cả cái rắm cũng chưa phóng lại có thể khiến mọi người đi đến đây để xem náo nhiệt, việc này có thể không làm cho bà ta tức giận được sao!
Bất quá bà ta tức giận thì cứ tức giận, người ta đến xem thì cứ xem.
Mọi người đều muốn biết tên nhóc họ Tạ kia rốt cuộc có chỗ gì hơn người mà khiến cho người như Sơn Trà có thể đồng ý gả cho anh.
Tạ Tri Viễn cũng không để cho mọi người đợi quá lâu, từ sớm đã mang theo người tới để đón dâu, không có xe hơi nhỏ cũng không có máy kéo, chỉ có mấy người trẻ tuổi mỗi người mượn một chiếc xe đạp, xe sát xe đi đến, đầu của tất cả xe đều cột lấy một đóa lụa đỏ làm thành đoá hoa đỏ thẫm, xa xa nhìn vào cũng rất có không khí của buổi lễ kết hôn.
Người đến xem náo nhiệt đều khen, trong lòng Triệu Xuân Hoa lại vô cùng hụt hẫng.
Tuy rằng vào lúc ấy Chu Bình An không lấy xe hơi nhỏ đến, nhưng tốt xấu gì cũng là xe bốn bánh mà, làm sao lại không nghe thấy những lời hay này từ bọn họ cơ chứ?
Hiện tại chỉ là mấy chiếc xe đạp cũng chả có gì là hiếm lạ.
Sơn Trà hôm nay thay đổi một bộ quần áo, nhan sắc xinh đẹp trẻ trung, cả người mặc một thân áo xanh lam, chỉ có duy nhất một vài lớp áo mỏng.
Tuy rằng nó đã cũ, nhưng cô đã mang nó đến chỗ bà Lưu, dùng máy may để cải biến một chút, cô chiết ở eo lại một chút từ bộ quần áo thẳng từ trên xuống dưới, sau đó lại thay đổi đường viền cổ áo, ngay lập tức bộ đồ đã trở nên khác biệt.
Sau đó cô còn cắt xuống một ít vải, cô khéo tay làm thành một đóa hoa, để vào trong túi mình.
Chờ Tạ Tri Viễn dừng xe đạp đến trước mặt Sơn Trà, cô liền lấy hoa ra, thuận tay đặt ở trên túi áo trước ngực Tạ Tri Viễn.
Tạ Tri Viễn vừa rũ mắt xuống đã phát hiện đóa hoa vải đó giống hệt với màu quần áo của Sơn Trà, đoá hoa màu xanh lam ở trên túi anh, trong anh có em, trong em có anh, nghĩ đến đây tức khắc anh cảm thấy trong lòng dường như có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy lên ấm áp vô cùng.
“Như vậy càng có cảm giác kết hôn hơn.”
Sơn Trà ngẩng mặt lên nhìn Tạ Tri Viễn cười nói.
Tuy rằng thời gian hai người biết nhau không lâu, dưới ánh mắt của thế hệ sau, đây chính là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng Sơn Trà rất tin tưởng ánh mắt của mình.
Nếu hai người đã kết hôn, vậy từ đây về sau chính là người một nhà, chỉ có nâng đỡ lẫn nhau, chỉ có tầm mắt cùng một hướng, kính trọng lẫn nhau thì cuộc sống sau này mới có thể trở nên tốt đẹp được.
Hiện tại nghèo hay không cũng không quan trọng, chỉ cần về sau không nghèo là được.
Con ngươi đen nhánh của Tạ Tri Viễn nhìn Sơn Trà, trong ánh mắt tràn đầy si mê, từ lần đầu nhìn thấy Sơn Trà anh đã thích cô, hiện giờ mắt thấy hai người sắp sửa kết hôn, sự yêu thích này chẳng những không hề suy giảm mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn trước.
Anh có thể cưới được Sơn Trà về nhà, quả thực không biết bản thân đã tích đức bao nhiêu kiếp rồi mới được thế này.