Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm một lát, Triệu Xuân Hoa lại ngồi dưới đất gào lên.
“Thật sự không chịu nổi nữa rồi! Tưởng Vệ Quốc, ông quay về mà xem, cái móng heo nhỏ này muốn đánh người mà.”
Vừa nói, bà ta vừa sầm mặt khóc, Tưởng Ngọc Xuyên đứng bên cạnh chảy cả nước mũi, ngơ ngác nhìn Sơn Trà không dám động thủ nữa.
Còn Sơn Trà thì sao? Cô để cho Triệu Xuân Hoa khóc lóc còn mình thì rời khỏi căn phòng phía Tây mà không thèm nhìn lại, đi đến phòng Đông nơi bọn họ ở, đẩy cửa đi vào.
Triệu Xuân Hoa cũng không quan tâm đến chuyện hú hét nữa, bà ta nhanh chóng đứng dậy, chống cổ chân đau điếng người đi vào phòng, hét lớn: "Ai cho mày vào phòng của tao, mày định làm gì?"
Sơn Trà nhấc tấm vải bông che trong một cái giỏ trong góc, lấy ra hai quả trứng, vừa đi vừa nói: "Ăn sáng, không thấy sao?"
Gia đình không giàu có, ngoại trừ Tưởng Ngọc Xuyên sáng nào cũng có thể ăn một quả trứng, còn lại đều bị Triệu Xuân Hoa giấu trong phòng xem như bảo bối, nhìn thấy Sơn Trà ăn, Triệu Xuân Hoa tức giận.
“Ai cho mày ăn trứng? Đó là của Ngọc Xuyên! Mày bỏ xuống!"
Bà ta khập khiễng bước tới chỗ Sơn Trà muốn cướp lại nhưng Sơn Trà nhanh chóng đẩy bà ta ra.
Đây là đứa con gái riêng mà dù bị đánh mắng cũng không dám thả một cái rắm trước đây sao? Thật là muốn tạo phản mà.
Dáng người Triệu Xuân Hoa không cao, thấp hơn Sơn Trà nửa cái đầu lại còn đang bị đau chân, cho dù bà ta rất hận Sơn Trà thì bà ta căn bản cũng không phải đối thủ của cô, bà ta không hiểu vì sao mà vừa tỉnh dậy cô lại như biến thành một con người khác, dám động tay động chân với bà ta.
Bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Sơn Trà như thế này trước đây, lúc này thực sự sợ hãi, dù sao thì bây giờ trong nhà cũng không có ai, nếu như hai người thật sự động thủ, bà ta chắc chắn sẽ chịu thiệt hơn.
Bà ta không biết Sơn Trà xảy ra chuyện gì, cũng không dám hành động hấp tấp, tay dừng lại nhưng miệng lại không ngừng, kéo Tưởng Ngọc Xuyên chạy ra ngoài sân, kêu gào cuồng loạn.
“Sống thế này làm sao mà sống được đây. Tôi nuôi nó từ khi còn tè dầm đến khi lớn, cuối cùng lại thành nuôi một con sói mắt trắng, không những chẳng chịu làm việc nhà, mới mắng hai câu còn đòi đánh người! Mọi người đến xem đây này.”
Triệu Xuân Hoa gào thét hăng say, Sơn Trà lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô nhấc cái nắp nồi lên, bỏ trứng vào bên trong nồi đang chuẩn bị nấu cháo.
Cô cũng không phải đột nhiên thay đổi tính cách, cô căn bản không phải Tưởng Sơn Trà như miệng Triệu Xuân Hoa nói, chỉ là sáng nay cô mới xuyên vào cuốn sách này.
Nơi cô đang ở là một quyển niên đại mẹ kế, nữ chính chính là chị kế Tưởng Ngọc Trân, là con gái của Triệu Xuân Hoa với người chồng cũ, khi lên bảy tuổi đã cùng Triệu Xuân Hoa đến nhà họ Tưởng.
Còn cô là nữ phụ hoàn toàn trái ngược với nữ chính, bị nữ chính đem đi so sánh khắp nơi, hơn nữa còn có kết cục thảm hại.
Là nữ chính trong sách, chị kế của cô hầu như có tất cả những đức tính tốt. Chẳng những chăm chỉ cần cù lại giỏi giang, được dân làng quý mến. Sau khi kết hôn với nam chính lại càng là một người vợ mẫu mực. Trên chăm sóc mẹ chồng, dưới dạy dỗ con cái, chịu thương chịu khó.
Mới đầu thì không được lòng mấy đứa nhỏ nhưng sau này thì khác, ba đứa nhỏ đều coi cô ta như mẹ ruột, cuối cùng lấy được lòng của nam chính, trùng hợp nam chính được thăng chức, cả nhà được đưa vào viện quân sự, cùng nhau sống những ngày tháng đẹp đẽ.
Nhưng Sơn Trà trong cuốn sách này lại không có kết thúc tốt đẹp. Theo miêu tả trong sách, cô là người lười biếng, khi còn bé thì không chịu làm việc nhà, đi đâu cũng cạnh tranh với nữ chính.
Lúc đầu nam chính coi trọng cô trước, muốn đến nhà cầu hôn nhưng cô lại không thích nam chính đã có một đời vợ còn có con nhỏ, mắng hắn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chửi bới không ngừng.
Kết quả là nam chính kết hôn với chị kế, sau đó lại thăng chức rất nhanh, còn cô lại phải kết hôn với một một người đàn ông nổi tiếng lười biếng, nghèo đói, bị gia đình vùi dập lừa gạt, kết cục là cái chết thảm thương.
Khi Sơn Trà đọc truyện, cô chỉ cảm thấy việc mình cùng nữ phụ này cùng tên thật sự là làm bẩn tên mình, trợn tròn mắt đọc.
Nhưng cho đến sáng nay mở mắt ra, phát hiện mình đã xuyên vào trong cơ thể của nhân vật này, sau khi lấy lại trí nhớ, nhìn nhận lại mọi thứ cô mới nhận ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.