Đây có lẽ cũng chính là lý do mà hai con người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào lại giống như hai bà cháu ruột thịt vậy.
Bà ấy đã lớn tuổi, vốn không có nguồn thu nhập gì, trong tay cũng chỉ còn chút tiền trợ cấp ít ỏi này để sống qua ngày mà thôi, Sơn Trà dù có thiếu tiền, cũng chắc chắn không thể nào lấy của bà ấy.
Huống hồ cô đã nghĩ kỹ rồi, nghĩ làm sao để tay không mà lấy từ trong tay Triệu Xuân Hoa ra một khoản tiền.
Cô đẩy tay của bà Lưu về, nói: “Bà à, tiền này cháu không lấy đâu, chỉ cần sau này bà có thể cho cháu tới dùng máy khâu mỗi ngày là được rồi.”
Bà Lưu thấy cô nhất quyết không lấy, đành phải thu tiền về, lại hỏi: “Cháu định mua vải dệt làm quần áo đấy à? Vật liệu của quần áo này cũng không rẻ đâu, cháu lấy đâu ra tiền được chứ?”
“Không phải làm quần áo ạ.”
Bây giờ trong tay cô không có tiền, kể cả có lấy được tiền từ trong tay Triệu Xuân Hoa đi nữa, thì cũng không đủ để cho cô mua được vật liệu của vài bộ quần áo, hơn nữa thời gian làm một bộ quần áo khá lâu, lại ở trong thôn, bán đắt không ai mua, bán rẻ thì không có lời, vậy nên ngay từ đầu cô đã gạt đi cách mua vật liệu may quần áo này.
“Không may quần áo? Vậy cháu định may gì?” Bà Lưu càng tò mò.
Hai tay Sơn Trà vẽ một vòng ở trước ngực, cười tủm tỉm: “May áσ ɭóŧ.”
Đầu những năm tám mươi, áσ ɭóŧ vẫn còn chưa hoàn toàn thịnh hành ở nông thôn, trong thôn cả người lớn lẫn trẻ con đều không mặc, ai cũng đều như vậy, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Mà tuy rằng người trẻ biết lộ ra thì cũng không hay, nhưng cũng không có khái niệm gì là mặc áσ ɭóŧ, mà chỉ tùy tiện tìm mấy miếng vải trùm lên, che ngực lại sao cho từ bên ngoài không nhìn thấy hết bên trong là được.
Lúc Sơn Trà mới tới, điều khó chấp nhận nhất đó chính là nguyên thân không có bộ gì là giống quần áo, áo ngoài thì thôi, nhưng mặc bên trong lại chỉ là một miếng vải, tùy tiện quấn hai vòng coi như làm áo ngực, khiến cho bầu ngực vốn tròn trịa xinh đẹp bị bọc thành vùng đất bằng phẳng chưa nói, còn ép vào khiến cho Sơn Trà cực kỳ khó chịu.
Hai ngày mà Sơn Trà xuyên tới, cũng đều khó chịu cả người không thoải mái, bởi vậy nên lúc suy nghĩ sẽ định làm gì, mới có thể nghĩ tới thứ đầu tiên đó là làm áo ngực.
Áo ngực không cần quá nhiều vải, chỉ cần là vải bông có thể mặc lên người là được, thời gian cần cũng không lâu, nhanh hơn nhiều so với may quần áo.
Lúc mới đầu bà Lưu còn chưa hiểu, áo ngực mà Sơn Trà nói là cái gì, đợi sau khi cẩn thận suy nghĩ, bà lại có chút khó hiểu.
“Thứ này có dễ làm không? Làm ra rồi sẽ có người mua sao?”
Sơn Trà đã dự định từ trước mà nói: “Bà cứ yên tâm, chắc chắn sẽ có người mua.”
Là một người của hậu thế, Sơn Trà biết rõ hơn bất kỳ ai, sức mua của phái nữ có thể mạnh tới mức nào, càng đừng nói là loại nhu yếu phẩm như thế này.
Cô không hề lo lắng về doanh số của áo ngực.
Bà Lưu thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, nhưng vẫn có chút không yên tâm, có điều nếu như Sơn Trà đã tự có quyết định của mình, thì bà cũng không còn lời nào để nói.
“Cháu đã nghĩ kỹ rồi thì được, máy khâu cháu cứ việc dùng, nếu cần gì thì cứ nói với bà.”
Bà biết Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân là loại người gì, cũng biết Tưởng Vệ Quốc ở nhà không hề muốn giúp đỡ một tay, nếu như Sơn Trà có chuyện gì, thì chắc chắn cũng chưa nói với ai.
Tuy rằng bà không hiểu những gì mà Sơn Trà nói, nhưng ít nhất có thể trò chuyện với Sơn Trà, ít nhất vẫn hơn là để cho một cô bé như cô phải tự chịu đựng một mình.
Sơn Trà dùng sức gật đầu, bị lời nói của bà Lưu làm cho có chút cảm động.
Những ngày sau đó, ngày nào Sơn Trà cũng đều ngủ đến ngày phơi ba sào mới rời giường, ngủ đẫy vào rồi thì lại ăn cơm, còn kén cá chọn canh tìm lỗi của Tưởng Ngọc Trân.
Tưởng Ngọc Trân phải làm cơm mấy ngày liên tiếp, chân tay vụng về còn dùng tay xách cái nồi nóng rồi bị bỏng hai vết to, vốn đang có một bụng bất mãn, còn phải chịu đựng Sơn Trà giễu cợt, lửa giận trong lòng không có chỗ trút, hai ngày nay cũng chẳng hòa nhã gì đối với Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Xuyên.
Triệu Xuân Hoa thì càng khó chịu hơn, từ sau khi Sơn Trà thay đổi không còn giống như xưa bắt đầu thông minh hơn, mỗi lần bà ta cãi nhau với cô cũng chưa thắng được lần nào, cũng không biết cô học được cái dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén ấy từ đâu, nhiều lần đã chọc bà ta tức giận đến nỗi đau cả l*иg ngực.
Thậm chí còn không có gì có thể uy hϊếp được cô, lúc trước mỗi lần nói bậy về cô với bên ngoài, móng heo nhỏ kia lúc nào cũng sẽ có vẻ mặt ấm ức, giờ thì hay rồi, chẳng những không ấm ức, mà còn làm ra vẻ tự hào nữa.
Bà ta càng nói, Sơn Trà càng hăng, ở nhà cũng càng làm mình làm mẩy hơn, quần áo không giặt, sân không quét, cơm cũng toàn là bọn họ làm xong dọn ra rồi cô mới lên ăn. Mặc kệ Triệu Xuân Hoa tố cáo nói bừa với người trong thôn ở bên ngoài như thế nào, cô cũng hoàn toàn không đếm xỉa gì tới, thậm chí giống như còn ước gì bà ta nói hết tất cả những chuyện này với người trong thôn ra thì càng tốt vậy.
Vậy nên những ngày gần đây, Triệu Xuân Hoa tự ngược đãi bản thân còn chưa tính, thái độ này của Sơn Trà, giống như bà ta đánh một quyền thật mạnh nhưng lại chỉ đánh vào bông vậy, chẳng hề gây được một chút thương tổn gì với Sơn Trà, ngược lại còn khiến cho bản thân hết sức mệt mỏi.
Hơn nữa bởi vì hai ngày nay ngày nào bà ta cũng đi ra ngoài nói xấu Sơn Trà, nói đi nói lại, đến mức ngay cả hàng xóm láng giềng cũng nghe đến phiền, gần đây số người đến cửa nhà bà ta hóng chuyện cũng giảm đi trông thấy, bà ta muốn chửi thề cũng chẳng có ai nghe.
Dù gì ở trong lòng mọi người, Sơn Trà cũng đâu phải ngày đầu tiên như vậy, nói đi cũng phải nói lại, còn không phải là do Triệu Xuân Hoa hay sao, nghe một hai lần còn được, ngày nào cũng nghe thì dĩ nhiên là chẳng có gì mới mẻ.
Triệu Xuân Hoa lúc này mới hiểu được thế nào gọi là vác đá nện vào chân mình, tức giận đến mức mấy hôm liền cơm cũng ăn không vô.