Chương 3

Sương Sương vốn bị sốt, hiện tại nghĩ đến chuyện này, đầu càng thêm đau.

Nàng đè đè cái trán, chỉ cảm thấy bản thân một chút sức lực đều không có, cực kỳ khó chịu.

Bên ngoài Xảo Nguyệt nghe được động tĩnh trong phòng vội vàng tiến vào liền nhìn thấy mặt Sương Sương có gì đó không đúng.

Sắc mặt Sương Sương tái nhợt, hai má lại phiếm hồng nhìn qua giống bị sốt.

Xảo Nguyệt lập tức nhớ đến cô nương thân thể ốm yếu, tuy rằng không bệnh nặng, nhưng thường xuyên bị bệnh cho nên thường xuyên uống thuốc.

Hơn nữa cho dù bệnh nhẹ, Sương Sương cũng phải tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể tốt.

Xảo Nguyệt vội vàng sờ trán Sương Sương cái trán nóng bỏng, Xảo Nguyệt vội la lên: “Cô nương, nô tỳ ngay lập tức đi mời đại phu đến, người nằm ở trên giường đừng nhúc nhích.”

Sương Sương gật đầu, đầu nàng choáng váng, không động đậy nổi.

Xảo Nguyệt kêu Xảo Vân hầu hạ Sương Sương, sau đó đi đến chính phòng tìm Đỗ thị.

Trong phủ tất nhiên có quy củ, chủ tử sinh bệnh đều phải xin chỉ thị của chủ mẫu, mới được phép đi mời đại phu, Xảo Nguyệt cơ hồ là một đường chạy chậm đến chính phòng.

Lúc này Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh đã từ phủ Tế Ninh hầu trở về, Thừa Ân Bá - Bùi Chính Đức cũng vừa trở về phủ,mọi người đang ngồi ở trong chính phòng nói chuyện.

Khi Xảo Nguyệt đi vào trong phòng không khí rất vui vẻ,.

Đỗ thị vẻ mặt nghiêm lại: “Có chuyện gì mà ngươi vội vàng như thế?”

Xảo Nguyệt quỳ xuống : “Hồi phu nhân, nhị cô nương bị bệnh, trước mắt sốt rất cao, nô tỳ lại đây là xin phu nhân giúp nhị cô nương thỉnh đại phu đến khám.”

Không đợi Đỗ thị đáp lời, Bùi Chính Đức một bên nói trước: “Sương Sương lại bị bệnh?”

Sương Sương bệnh tật ốm yếu, thường xuyên thỉnh đại phu tới khám, ngay cả Bùi Chính Đức thường xuyên ở bên ngoài cũng đều biết.

Đỗ thị cũng rất so đo trong lòng, nàng biết thân thể Sương Sương luôn yếu ớt, huống chi hôm nay Sương Sương lại rơi xuống nước sinh bệnh tám chín phần là thật sự.

Bùi Chính Đức lại hỏi Xảo Nguyệt: “Sương Sương là bởi vì sao bị bệnh?”

Xảo Nguyệt mím môi: “Cô nương là ra ngoài gió, sau đó liền lạnh.”

Bùi Chính Đức đứng dậy: “Nếu không ta qua nhìn Sương Sương một lát.”

Đỗ thị vội vàng ngăn cản Bùi Chính Đức: “Lão gia, Sương Sương trước mắt bệnh, lấy bệnh cho người thì không tốt, người còn phải thượng triều vội.”

Đỗ thị vừa nói thế, Bùi Chính Đức liền không đi xem Sương hắn vốn chính vì thuận miệng nói, hơn nữa hắn cũng thật sự sợ bị Sương Sương lây bệnh.

“Lão gia yên tâm, thϊếp thân kêu Phùng ma ma đi thỉnh đại phu, thϊếp thân tự mình qua chăm sóc Sương Sương, người cứ yên tâm.” Đỗ thị nói.

Bùi Chính Đức lại ngồi xuống: “Cũng tốt, đều nghe nàng.”

Đỗ thị cũng đứng lên: “Kia thϊếp thân liền đi.”

Một bên Bùi Gia Ninh nói: “Cha, nữ nhi cũng đi theo nương đi xem muội muội.”

Nói xong, Đỗ thị liền cùng Bùi Gia Ninh đi đến tiểu viện của Sương Sương.

Dọc đường, Đỗ thị vỗ vỗ tay Bùi Gia Ninh: “Nữ nhi ngoan, ở trước mặt cha của con nên hiểu chuyện như vậy.”

Đỗ thị cùng Bùi Chính Đức làm phu thê đã nhiều năm, đối với Bùi Chính Đức rất hiểu biết, Bùi Chính Đức năm đó xác thật rất thích Kỷ thị, đối với Sương Sương cũng có vài phần thân tình, nhưng Kỷ thị đã chết mười mấy năm, Bùi Chính Đức đã sớm quên Kỷ thị .

Nói đến Sương Sương, Bùi Chính Đức cũng không có nhớ nhiều, chẳng qua Đỗ thị vẫn muốn ở trước mặt Bùi Chính Đức làm một hiền mẫu thân hiền từ.

Một đường không nói chuyện, thực nhanh liền đến tiểu viện.

Trên giường, Sương Sương phát sốt đến mơ hồ, thấy Đỗ thị, nàng mới nhớ tới phải thỉnh an Đỗ thị, Đỗ thị vội vàng đè nàng lại: “Trước mắt con bị sốt không cần hành lễ.”

Đỗ thị nói lời này là thiệt tình, trước mắt Ngô Cảnh Minh nhìn trúng Sương Sương, chỉ chờ Sương Sương khỏi bệnh, nàng đưa Sương Sương đến chỗ Ngô Cảnh Minh đó, là có thể đổi lấy không ít bạc.

Hiện tại Sương Sương ở trong mắt nàng chính là một cái cây rung tiền, nàng tự nhiên muốn đối tốt với Sương Sương.

Bùi Gia Ninh phía sau Đỗ thị nhìn Sương Sương, thần sắc của nàng có chút không tốt.

Kỳ thật mà nói Bùi Gia Ninh không biết phải ở cùng Sương Sương như thế nào ,nàng là đích nữ, tất cả chăm sóc đều là tốt nhất, Sương Sương lại là thứ nữ, hai người cũng chính là tại gia yến nhìn thấy mặt nhau, nàng chỉ là biết chính mình có thứ muội như thế mà thôi.

Trừ bỏ việc thứ muội này của nàng dung mạo thật sự là quá mức xinh đẹp.

Sương Sương ốm yếu nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thần sắc rõ ràng mệt mỏi, càng lộ ra vẻ mong manh yếu đưới, làm người ta hận muốn đem nàng sủng trong lòng.

Bùi Gia Ninh cụp mắt xuống.

Lại nói nói một lát, đại phu rất nhanh sẽ đến.

Xảo Nguyệt dùng khăn lụa che lại cổ tay của Sương Sương để đại phu bắt mạch, khi đại phu bắt mạch cần an tĩnh, cho nên trong phòng rất yên lặng.

Sương Sương lén nhìn Bùi Gia Ninh ở phía sau Đỗ thị,từ lúc nàng xuyên đến đây là lần đầu tiên gặp Bùi Gia Ninh.

Bùi Gia Ninh không hổ là nữ chính, nàng trời sinh dịu dàng rất khả ái.

Bắt mạch xong, Xảo Nguyệt đem khăn lụa ở trên tay Sương Sương gỡ xuống, Đỗ thị hỏi: “Đại phu, Sương Sương nàng như thế nào?”

Đại phu trầm ngâm nói: “Nhị cô nương là dính hàn khí mới sốt, lẽ ra chỉ cần uống vài than thuốc là khỏi…” dừng một chút lại nói: “Chỉ là nhị cô nương thân thể so với người thười rất yếu, sợ là phải uống thuốc thêm một thời gian nữa mới khỏi.”

Đỗ thị đã hiểu, nói cách khác Sương Sương thân thể quá yếu, sợ phải tịnh dưỡng trong một thời gian dài mới khỏi.

Bất quá Đỗ thị cũng không vội, chờ Sương Sương điều dưỡng thân thể cho tốt lại đem nàng đưa đi cũng không muộn, dù sao người ở chỗ này cũng sẽ không chạy mất.

Đại phu viết phương thuốc, Xảo Vân đi bốc và sắc thuốc, Xảo Nguyệt phụ trách chiếu cố Sương Sương, Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh cũng đã về.

Bận bịu một hồi, cũng tới thời gian ăn bữa tối, chỉ là Bùi Gia Ninh lại không muốn ăn uống gì.

Tố Tâm nha hoàn bên người Bùi Gia Ninh nhẹ giọng nói: “Cô nương, đã xảy ra chuyện gì hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Bùi Gia Ninh lắc lắc đầu, sau đó hỏi Tố Tâm: “Tố Tâm, muội cảm thấy thứ muội nàng ấy xinh đẹp không?”

Trong phủ chỉ có hai vị cô nương, thứ muội trong miệng Bùi Gia Ninh đương nhiên là Sương Sương.

Tố Tâm sửng sốt: “Nhị cô nương tất nhiên là xinh đẹp.”

Lời này không thể nghi ngờ, Tố Tâm chưa từng gặp qua mỹ nhân nào đẹp như Sương Sương.

Bùi Gia Ninh nhấp môi: “Vậy muội nói cho ta biết là ta đẹp hay muội muội đẹp hơn?”

Nghe xong lời nói của Bùi Gia Ninh, Tố Tâm biết Bùi Gia Ninh vì cái gì ăn uống không tốt.

Kỳ thật Bùi Gia Ninh cũng là mỹ nhân, chỉ là cùng Sương Sương thì không thể so, bất quá lời này Tố Tâm không thể nói ra, nàng giúp Bùi Gia Ninh lấy chén canh: “Cô nương, nhị cô nương tuy xinh đẹp nhưng chẳng tốt.”

“Nhị cô nương thân thể luôn bị bệnh, cả ngày ốm yếu nô tỳ nói thật, đây là mệnh chết yểu, nếu là người đã chết, xinh lại đẹp có cái gì tốt đâu.”

Bùi Gia Ninh liếc nhìn Tố Tâm một cái: “Nói bậy, Sương Sương muội muội của ta, sẽ không có việc gì.”

Chỉ là không biết vì cái gì, trong lòng nàng bỗng nhiên thoải mái một ít, ngay cả mới vừa rồi không muốn ăn bây giờ bỗng nhiên muốn ăn.



Trong tiểu viện.

Chờ Đỗ thị đám người đi rồi, Sương Sương mới xem như được thanh tịnh.

Lúc này thuốc cũng sắc xong, Xảo Nguyệt đem lại chuẩn bị đút cho Sương Sương.

Sương Sương nhìn nước thuốc màu đen cảm thấy rất đắng, nàng sợ nhất là uống thuốc, mày nàng nhăn lại.

Xảo Nguyệt múc một muỗng: “nô tỳ đã chuẩn bị sẵn mứt hoa quả cho người rồi.”

Cô nương của các nàng thật sợ đắng, rõ ràng thường xuyên uống thuốc, nhưng mỗi lần nhìn đến thuốc đều sợ hãi, phải ăn đồ ngọt mới chịu uống thuốc.

Sương Sương đành phải bịt mũi uống thuốc, sau đó vội vàng nhét mứt hoa quả vào miệng.

Sau khi uống thuốc một lát, thuốc đã có hiệu quả, Sương Sương lại buồn ngủ.

Xảo Nguyệt vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, thẳng đến nửa đêm Sương Sương mới hạ sốt, Xảo Nguyệt lúc này mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, khi Sương Sương tỉnh lại cảm thấy tốt hơn, nhưng vẫn còn mệt mỏi.

Kế tiếp Sương Sương lại sốt lặp đi lặp lại, lúc sau lại lăn lộn uống thuốc hạ sốt.

Ước chừng uống thuốc hơn nửa tháng, thân thể Sương Sương mới có chuyển biến tốt đẹp.

Buổi sáng hôm nay, Xảo Nguyệt hầu hạ Sương Sương mặc xiêm y, Xảo Nguyệt phát hiện xiêm y thế nhưng có vài phần rộng thùng thình, có thể thấy được Sương Sương gầy nhiều ít.

Sương Sương vóc người nguyên bản mảnh khảnh, hiện tại này vòng eo một tay có thể ôm hết, như dùng sức bóp mạnh sẽ bị gãy ra.

Xảo Nguyệt rất đau lòng: “Cô nương phải bồi bổ cơ thể thật tốt.”

Sương Sương cũng thở dài, nàng xác thật cũng cảm nhận được thịt trên người đã rơi đi không ít.

Thật sự mà nói nàng không phải bệnh nặng gì chỉ là nhiễm phong hàn so với người bình thường chậm hết hơn, bất quá cũng may đay là bệnh thông thường, tóm lại là so kiếp trước quả thật tốt lên không ít.

Bất quá cũng chỉ là tạm thời, nếu là không tìm được người có bát tự tương hợp, nàng sẽ ngày càng giống như trong truyện, suy yếu mà chết.

Sương Sương nghĩ, nàng thật vất vả mới sống lại một lần, đương nhiên không nghĩ sẽ chết đi, chỉ là cần phải tìm người có bát tự tương hợp ở đâu?

Mấy ngày nay Sương Sương suy nghĩ rất nhiều, còn chưa nghĩ ra được biện pháp.

Bát tự rất quan trọng, há có thể tùy tiện tiết lộ cho người xa lạ, chỉ khi hai bên nam nữ thành thân mới có thể biết được, trừ chuyện này ra thì không có khả năng.

Hơn nữa cái gì là bát tự tương hợp, như thế nào mượn dùng dương khí?

Sương Sương tất cả đều không biết, nàng cơ bản không có khả năng tìm được rồi.

Nghĩ đến đây, Sương Sương thở dài, nàng không muốn chết a.