Chương 20

Chẳng lẽ nàng lại làm Lục Nghiên chán ghét sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng không có chọc gì Lục Nghiên nha.

Sương Sương cảm thấy có thể nàng đã suy nghĩ nhiều. Thần sắc của Lục Nghiên lúc nào cũng như vậy, vẫn luôn lạnh mặt, hẳn là cùng nàng không quan hệ.

Lục Nghiên rất nhanh liền đi xa nên không thấy được hình bóng của hắn.

Xảo Nguyệt nói: “Cô nương, bây giờ đã đến thời gian dùng bữa tối, chúng ta trở về đi.”

Sương Sương gật đầu, nàng ra ngoài cũng một khoảng thời gian rồi, cũng nên trở về rồi. Lúc nàng trở về vừa vặn đang chuẩn bị dùng bữa tối, Sương Sương ăn nửa chén liền cảm thấy no.

Ăn cơm xong, Xảo Nguyệt trở về thu thập hành lý, đem giường đệm trải ra, cuối cùng bây giờ chỉ có một mình nàng. Một lát sau, Bùi Gia Ninh cũng trở lại, không khí nhất thời có chút đình trệ.

Những năm gần đây Bùi Gia Ninh đều được Đỗ thị nuông chiều trong lòng bàn tay, chưa bao giờ cùng người khác cùng ở một gian nhà.

Bùi Gia Ninh chỉ cảm thấy khắp nơi đều không thoải mái, khuôn mặt nàng trầm xuống. Sương Sương không quản Bùi Gia Ninh, nàng rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi săn bắn, trước khu vực săn bắn các công tử thế gia bắt đầu tỷ thí võ công với nhau, nếu có thể được Hoàng Thượng coi trọng, tương lai nói không chừng sẽ thăng quan tiến chức, tỷ thí qua đi còn lại là những người đi săn thú.

Ở những nơi như thế này rất dễ dàng gặp được các công tử thế gia, cho nên Bùi Gia Ninh dốc hết sức mà trang điểm, Sương Sương đành phải ở một bên chờ.

Chỉ là Bùi Gia Ninh trang điểm quá chậm, nàng ta trang điểm xong rồi thì sẽ đến sau vậy, nàng chỉ có thể ở đi bên ngoài.

Nơi này cách rất xa, trong sân có chút thấy không rõ lắm tình hình.

Bùi Gia Ninh có chút hối hận, sớm biết vậy nàng làm nhanh một chút.

Tỷ thí khó khăn lắm mới kết thúc, mọi người giải tán, từng người đi săn thú.

Các tiểu cô nương cũng tập trung đi chọn ngựa, giám sát chuồng ngựa là tiểu thái giám, hắn vội vàng tiến lên, để phòng ngừa các quý nữ có yêu cầu gì.

Sương Sương đươn nhiên không cưỡi ngựa, cũng không nghĩ đi theo các quý nữ cưỡi ngựa săn thú, nàng nghĩ chút nữa cùng Bùi Gia Ninh nói một tiếng, sau đó liền trở về nghỉ ngơi.

Chỉ là hiện tại Bùi Gia Ninh nói chuyện cùng một quý nữ, nàng cũng không nên chen vào nói, đành phải đứng chờ ở một bên.

Quý nữ này là đích nữ của Lễ Bộ thượng - Triệu Thanh Lam, thân phận rất cao quý.

Lẽ ra Bùi Gia Ninh không thể kết giao được với Triệu Thanh Lam nhưng Bùi Gia Ninh là đích nữ của phủ Thừa Ân Bá nên cũng được xem là quý nữ, nàng ta có nét đẹp khả ái lại ăn nói khéo léo cho nên Triệu Thanh Lam mới cùng nàng ta kết thành bằng hữu.

Chỉ là Triệu Thanh Lam được nuông chiều từ nhỏ, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu căng, Bùi Gia Ninh cùng nàng nói chuyện cũng rất thận trọng.

Nói một lúc lâu, hai người đã chọn được ngựa cho mình.

Lúc này Sương Sương nhìn thấy Bùi Gia Ninh đã ngừng nói chuyện với Triệu Thanh Lam, liền tiến lên: “Tỷ tỷ, muội có chuyện này muốn nói cùng tỷ.”

Bùi Gia Ninh tay cầm dây cương, mắt cũng không quét nhìn Sương Sương một cái: “Có chuyện gì?”

Nhìn bộ dáng này của Bùi Gia Ninh, Sương Sương cũng có chút tức giận rõ ràng lúc trước Bùi Chính Đức đã nói với Bùi Gia Ninh phải chăm sóc nàng, nàng có nên cùng Bùi Gia Ninh nhắc lại chuyện nay không.

Không chờ Sương Sương mở miệng Triệu Thanh Lam bên cạnh nói trước: “Đây là muội muội của cô?”

Dứt lời, Triệu Thanh Lam đánh giá Sương Sương từ trên xuống dưới.

Càng nhìn sắc mặt Triệu Thanh Lam càng không tốt.

Bùi Gia Ninh thấy vậy bỗng nhiên nảy ra một kế, tính tình Triệu Thanh Lam nàng rõ ràng nhất, một là kiêu căng, hai là không thích nữ tử có dung mạo đẹp hơn nàng.

So về dung mạo, Triệu Thanh Lam hoàn toàn không so bì với Sương Sương được.

Khóe môi Bùi Gia Ninh hơi cong lên: “Có chuyện gì muội nói đi.”

Sương Sương: “Tỷ tỷ, muội muốn về nghỉ ngơi trước.”

Triệu Thanh Lam hơi nhíu mày: “Hoàng Thượng tổ chức đi săn bắn, nếu cô tham gia, nào có đạo lý không cưỡi ngựa săn thú, chẳng lẽ cô muốn làm trái mệnh lệnh của Hoàng Thượng?”

Cũng có quý nữ nghe được lời này, chỉ cảm thấy hoang đường, vô lý, chuyện này quả thực là ngụy biện, Hoàng Thượng muốn quan viên mang theo gia quyến tới tham quan nghỉ ngơi một chút, huống chi cũng có nhiều quý nữ không biết cưỡi ngựa, đây chính là cố ý làm khó cô nương này mà thôi.

Bùi Gia Ninh giả vờ khuyên nhủ: “Thanh Lam tiểu thư chắc không biết Sương Sương thân thể luôn ốm yếu, hơn nữa muội ấy cũng không biết cưỡi ngựa.”

Quả nhiên, Triệu Thanh Lam nghe xong lời này của Bùi Gia Ninh càng thêm hứng thú, “Không biết cưỡi ngựa? Cưỡi ngựa có cái gì khó, hiện tại vẫn nên học một chút đi.”

Quả thật Sương Sương không biết cưỡi ngựa, nếu từ chối chắc chắn sẽ bị nàng ta gây khó dễ

Lúc này không ít ánh mắt nhìn qua đây, rất nhiều quý nữ đều hướng bên này mà xem.

Sương Sương nhấp môi: “Cũng được, hiện tại học cưỡi ngựa cũng khá tốt.”

Sương Sương rất rõ ràng, hiện tại nàng không đáp ứng, đợi chút nữaTriệu Thanh Lam chắc chán sẽ tim cớ khác làm khó nàng, đến lúc đó liền không tốt như bây giờ.

Hơn nữa nếu là thật sự làm lớn chuyện, Bùi Chính Đức là người đầu tiên không tha cho nàng Bùi Chính Đức là người rất để ý mặt mũi.

Thấy Sương Sương đồng ý nhanh như thế, Triệu Thanh Lam bỗng nhiên cảm thấy không thú vị.

Triệu Thanh Lam nhìn dung mạo đẹp vô song của Sương Sương liền kêu một tiểu thái giám: “Hôm nay ngươi dạy cô nương này học cưỡi ngựa.”

Tiểu thái giám gật đầu, thân phận hắn thấp dĩ nhiên không dám khuyên can, bất quá hắn vẫn là dùng hết khả năng mà chọn một con ngựa tính tình ngoan, biết nghe lời cho Sương Sương.

Tiểu thái giám tiểu đỡ Sương Sương lên ngựa, Sương Sương có chút khẩn trương, bất quá không có quá sợ hãi, nàng sở dĩ sẽ không cưỡi ngựa, là bởi vì kiếp trước nàng có bệnh tim, hoạt động kịch liệt đều không được làm nhưng không có nghĩa là nàng sợ hãi.

Triệu Thanh Lam rõ ràng bắt buộc Sương Sương học cưỡi ngựa, nhưng nàng làm không được, nàng thầm nghĩ mỹ nhân quả nhiên đều có bản lĩnh làm người ta không thoải mái.

Triệu Thanh Lam túm túm dây cương, sau đó cưỡi ngựa đi, Bùi Gia Ninh cũng vội vàng đi theo.

Chờ các nàng đều đi rồi, tiểu thái giám cũng dắt ngựa đi về phía trước: “Cô nương, người còn sợ không?”

Sương Sương lắc đầu: “Không sợ.”

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, còn rất mới lạ và thú vị.

Tiểu thái giám không dám đi nhanh, chỉ chậm rãi dắt ngựa đi, đi đại khái khoảng nửa khắc, tiểu thái giám bỗng nhiên nhớ tới hắn có chuyện quên làm.

Hắn phụ trách nuôi ngựa, trong đó có một con ngựa mà một quý nhân thích, con ngựa này bị thương vài ngày trước đây, thời gian hiện tại là lúc cần phải bôi thuốc, con ngựa này rất có giá trị, nếu ngựa nuôi dưỡng không tốt, hắn cũng không sống nổi.

Tiểu thái giám liền hướng Sương Sương xin phép quay về: “Cô nương, người ở chỗ này chờ một chút, nô tài lập tức liền trở về.”

Sương Sương biết tiểu thái giám cũng không dễ dàng gì, liền kêu hắn đi trở về.

Tiểu thái giám còn tận tình nói cho Sương Sương biết con ngựa này tính tình cực ngoan, tuyệt đối sẽ không làm người cưỡi bị ngã.

Nói cho xong Sương Sương một ít yêu cầu cần chú ý, tiểu thái giám liền vội vàng đi trở về.

Chờ tiểu thái giám đi rồi, Sương Sương làm theo lời tiểu thái giám nói chậm rãi cưỡi ngựa đi, quả nhiên không có việc gì cả, con ngựa này tính tình thật sự tốt.

Đi được một đoạn, trâm cài của Sương Sương rơi xuống.

Trâm cài này là Bùi Chính Đức cho nàng cùng Bùi Gia Ninh trước đó vài ngày, tuyệt đối không thể làm mất, Sương Sương tính toán xuống ngựa nhặt lên.

Chỉ là Sương Sương đã quên một việc, đây là lần đầu tiên nàng học cưỡi ngựa, còn không biết cách xuống ngựa.

Khi Sương Sương xuống ngựa một chân bước hụt, mắt cá chân đã bị trật, Sương Sương cảm thấy nàng nghe thấy tiếng vang của xương, nàng ngã ngồi trên mặt đất.

Nước mắt Sương Sương liền ứa ra, đau, thật sự là quá đau, hình như là bị gãy rồi.

Qua một hồi lâu, nước mắt của Sương Sương mới dừng lại.

Sương Sương thử sờ nhẹ mắt cá một chút, tuy là sờ nhẹ đến như thế nhưng rất đau, đau muốn chết luôn.

Hiện tại nàng bị thương nặng như vậy, căn bản không đi được, cũng không lên được ngựa đi trở về, hiện tại nàng nên làm sao bây giờ.

Nơi này là rừng nên thật yên lặng, thời gian dài như thế cũng không có người đi qua.

Sương Sương chưa từ bỏ ý định, vẫn hô vài tiếng cứu mạng, nhưng không có ai lên tiếng.

Hơn nữa nàng cũng đi khá xa so với vị trí vừa rồi, cũng không biết tiểu thái giám khi trở về có thể tìm được hay không.

Khi Sương Sương đang nghĩ cách, con ngựa bỗng nhiên hí vang một tiếng.

Ngựa này quả thật là rất ngoan, nó vẫn luôn chờ ở bên cạnh.

Nhìn con ngựa, Sương Sương bỗng nhiên có một cái chủ ý, ngựa này là được nuôi dưỡng trong cung nhiều năm, hẳn là biết đường trở về, nàng thử nói với con ngựa để nó dẫn người tới, cũng không biết con ngựa nghe có hiểu không, dù sao là theo con đường cũ mà trở về.

Kế tiếp, Sương Sương chỉ có thể chờ. Sương Sương cởi giày vớ, chân nàng sung một cục to. Nàng rất đau, lúc này thầm nghĩ không biết điều dưỡng bao lâu mới có thể khỏi.

Đúng lúc này, Sương Sương bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, hơn nữa tiếng bước chân càng ngày càng gần, hẳn là có người đi tới.

Sương Sương giương mắt nhìn qua phát hiện người đến là Lục Nghiên.

Mắt Sương Sương liền sáng lên: “Lục đại nhân!”

Lục Nghiên có chút kinh ngạc, Sương Sương như thế nào ngồi dưới đất? Lục Nghiên bước nhanh qua đó, kết quả liền thấy được chân của Sương Sương.

Chân của Sương Sương nhỏ, trắng như tuyết lộ ra trước mặt hắn. Cơ hồ một tay có thể nắm lấy.

Trong đầu của Lục Nghiên hiện giờ toàn là hình ảnh chân của Sương Sương, trong mắt tất cả đều là chân của Sương Sương trắng như tuyết.