Sương Sương cắn môi, hiện tại nàng nên làm sao bây giờ?
Lông mi Sương Sương khẽ run, vội vàng giải thích nói: “Lục đại nhân, mới vừa rồi tiểu nữ muốn giúp người đem nghiên mực dọn một chút, thế nhưng không cẩn thận chạm phải tay người…… Thật là ngượng ngùng.”
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp, đó chính là làm bộ không cẩn thận chạm phải.
Lục Nghiên chau mày, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Sương Sương.
Sương Sương chính cắn cánh môi đến đoe bừng, mắt nàng ướt dầm dề, như là có chút sợ hãi.
Lục Nghiên mở miệng nói: “Không sao.”
Lục Nghiên đương nhiên không nghĩ nhiều, hắn cho rằng Sương Sương là không cẩn thận chạm tay mình.
Nghe câu trả lời của Lục Nghiên, Sương Sương nhẹ nhàng thở ra, may mắn không làm Lục Nghiên chán ghét.
Sương Sương nghĩ sau này nàng nên cẩn thận một chút.
Một bên Lục Tư Lãng xem đến mơ mơ màng màng.
Hắn thầm nghĩ chỉ là không cẩn thận chạm tay, Sương Sương tỷ tỷ sao lại sợ hãi.
Bất quá nếu nghĩ không ra, Lục Tư Lãng liền không nghĩ nữa, hắn tiến lên vài bước, sau đó mở miệng cầu xin Lục Nghiên: “Nhị thúc, hôm nay con đã viết vài trang chữ lớn, có thể nghỉ ngơi một lát hay không?”
“Nhị thúc, tay của con đều đau.” Lục Tư Lãng khoa trương nói.
“Ừm, đi ra ngoài chơi đi, bất quá chơi nhiều nhất nửa khắc, nửa khắc sau trở về tiếp tục viết chữ to,” Lục Nghiên nói.
Lục Tư Lãng còn muốn viện lý do cầu Lục Nghiên, không nghĩ tới Lục Nghiên thế nhưng dứt khoát như thế, hắn có chút ngoài ý muốn.
Ngày thường hắn phải viết xong mười trang chữ lớn, Lục Nghiên mới có thể cho hắn đi chơi, hôm nay hắn lại chỉ viết sáu trang, Lục Tư Lãng thầm nghĩ hôm nay nhị thúc như thế nào bỗng nhiên thay đổi tính tình.
Mặc kệ bởi vì cái gì, không cần viết chữ liền vui vẻ.
Lục Tư Lãng cao hứng đến không được: “Sương Sương tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Sương Sương gật đầu: “Được, tỷ tỷ bồi đệ ra ngoài chơi.”
Sương Sương thầm nghĩ may mắn có Lục Tư Lãng, bằng không nàng cùng Lục Nghiên ở đây sẽ rất xấu hổ.
Sương Sương hướng Lục Nghiên hành lễ: “Lục đại nhân, tiểu nữ mang Tư Lãng đi ra ngoài.”
Sau khi Sương Sương nói xong liền dắt Lục Tư Lãng đi.
Chờ Sương Sương cùng Lục Tư Lãng đi rồi, Lục Nghiên tiếp tục xử lý sổ con, chỉ là hắn vừa mở sổ con ra, liền nhớ tới việc vừa rồi.
Ngón tay Sương Sương mềm mại như không xương chạm vào tay hắn giống như ngọc mịn màng.
Lục Nghiên nhắm mắt.
Rời khỏi thư phòng, Sương Sương mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Sương Sương xoa xoa đầu Lục Tư Lãng: “Đệ muốn chơi cái gì?”
Lục Tư Lãng cười ngọt ngào: “Chỉ cần ở cùng Sương Sương tỷ tỷ, chơi cái gì cũng được.”
Sương Sương cũng không nghĩ tới Lục Tư Lãng thế nhưng thích mình đến vậy.
Sương Sương tùy tiện chọn mấy trò chơi, chơi cùng Lục Tư.
Nửa khắc phi thường nhanh, nháy mắt liền đến thời gian ước định.
Lục Tư Lãng chu miệng lên, hắn không nghĩ trở về viết chữ, hắn muốn tiếp tục cùng Sương Sương chơi.
Lục Tư Lãng rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, chơi không tận hứng, liền chơi xấu, sớm đem việc đồng ý với Lục Nghiên quên đi.
Sương Sương đành phải ngồi xổm xuống, cùng Lục Tư Lãng giảng đạo lý.
……….
Bên này, Lục Nghiên bận rộn trong thư phòng.
Xử lý xong sổ con trong tay, Lục Nghiên đánh giá thời gian nửa khắc cũng tới rồi nhưng Lục Tư Lãng còn chưa trở về.
Lục Nghiên là nhị thúc của Lục Tư Lãng, đương nhiên biết tính tình của Lục Tư Lãng, sợ là lại chơi xấu giả vờ quên không trở lại.
Giờ Tưởng thị không ở nhà, Lục lão phu nhân lại một lòng yêu thương Lục Tư Lãng, nha hoàn bà tử càng không dám khuyên Lục Tư Lãng, chỉ có hắn còn tính là có thể quản được Lục Tư Lãng.
Lục Nghiên buông sổ con trong tay xuống, sau đó ra thư phòng đi tìm Lục Tư Lãng.
Sương Sương cùng Lục Tư Lãng không đi xa, ở bên ngoài cách rất gần thư phòng mà chơi, Lục Nghiên đi qua hành lang liền thấy Sương Sương cùng Lục Tư Lãng.
Lục Tư Lãng dẩu cái miệng nhỏ, quấn lấy Sương Sương nói hắn không muốn viết chữ to.
Sương Sương còn ngồi xổm xuống trước người Lục Tư Lãng, đang ở cùng hắn giảng đạo lý.
Lục Nghiên thấy thế đi qua, Lục Tư Lãng vừa nhìn thấy Lục Nghiên vội vàng đứng thẳng lên, không dám quấy rối.
Lục Nghiên đứng trước mặt Lục Tư Lãng: “Đã đến giờ, sao còn chưa quay về?”
Giọng nói hắn không có một chút giận dữ nhưng nghe lại phá lệ dọa người.
Lục Tư Lãng liền đem đầu cúi xuống một chút: “Nhị thúc, là con không thích……” Lục Tư Lãng giải thích.
Lục Nghiên lại không nghe được lời nói của Lục Tư Lãng.
Lúc này, Sương Sương ngồi xổm, tóc nàng dài xỏa trên vai, lông mi nhỏ dài, cánh môi đỏ bừng.
Hiện tại, Lục Nghiên mới chú ý tới hôm nay Sương Sương mặc váy áo, cổ áo có chút rộng, vừa lúc lộ ra một mảng da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh.
Xương quai xanh của Sương Sương tinh tế, xinh đẹp như yêu tinh.
Lục Nghiên nhấp khẩn môi, nữ nhân này!
Lục Tư Lãng nói một tràng lời xin lỗi, lại không nghe Lục Nghiên đáp lại, Lục Tư Lãng thật cẩn thận mà ngẩng đầu: “Nhị thúc?”
Lục Nghiên khôi phục tinh thần lại: “Ừm, giờ nên trở về viết chữ to đi.”
Lục Tư Lãng hướng Sương Sương nói tạm biệt: “Sương Sương tỷ tỷ, đệ đi cùng nhị thúc trở về viết chữ to, lần sau tỷ đến đệ lại cùng tỷ chơi.”
Sương Sương gật đầu: “Được.”
Lúc này Sương Sương ngồi xổm cũng có chút mệt mỏi, nàng đứng thẳng lên, chỉ là thời gian ngồi xổm có chút lâu, chân khó tránh khỏi có chút tê, thân thể liền có chút lung lay, hơi mất thăng bằng.
Lục Nghiên nắm lấy tay Lục Tư Lãng dắt trở về thư phòng.
Sương Sương cũng trở về chính phòng hướng Lục lão phu nhân từ biệt, nàng đến cũng được một thời gian rồi nên trở về phủ.
……………….
Thư phòng.
Lục Tư Lãng ngoan ngoãn mà ngồi xuống trên ghế nhỏ, sau đó lấy bút bắt đầu viết chữ to.
Trước mắt hắn đang sợ Lục Nghiên trừng phạt, viết chữ càng nhanh càng tốt, thực nhanh liền viết xong bốn trang chữ lớn.
Viết xong, Lục Tư Lãng đem các trang giấy sắp xếp lại, sau đó để lên thư án của Lục Nghiên.
“Nhị thúc, con viết xong rồi, người xem lại giúp con.”
Lục Nghiên rất nghiêm khắc, mỗi lần Lục Tư Lãng viết xong chữ to đều sẽ cẩn thận phê duyệt, còn sẽ chỉ ra những chữ mà Lục Tư Lãng viết tốt.
Lục Nghiên tiếp nhận trang giấy, lần này vì Lục Tư Lãng không tuân thủ lời hứa nên Lục Nghiên không chỉ ra một chữ nào mà Lục Tư Lãng viết tốt.
Lục Tư Lãng có chút thất vọng, bất quá hắn cũng biết hôm nay là hắn làm sai, là hắn không có tuân thủ chính mình ước định, về sau hắn sẽ không như vậy nữa.
Sau giờ học, liền có nha hoàn đem Lục Tư Lãng rời đi, rốt cuộc Lục Tư Lãng hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thể cả ngày đều đi học.
Chờ Lục Tư Lãng đi rồi, Lục Nghiên tiếp tục xử lý sổ con.
Rất nhanh liền đến buổi tối, Lục Nghiên rửa mặt lên giường đi ngủ.
Lục Nghiên lại mơ, hắn mơ thấy Sương Sương.
Sương Sương còn ăn mặc váy áo hôm nay, cổ áo thoáng kéo ra, xương quai xanh tinh xảo nhìn rất rõ rãng.
Thanh âm Lục Nghiên lạnh đi: “Đem xiêm y mặc tốt vào.”
Sương Sương chớp mắt, nàng làm như nghe không hiểu, mắt hơi nước mênh mông.
Thấy Sương Sương không trả lời, Lục Nghiên tiến lên một bước.
Hắn muốn đem cổ áo Sương Sương chỉnh lại cho tốt, nhưng mới vừa chạm vào vạt áo, Sương Sương liền cầm hắn tay.
Động tác Lục Nghiên dừng lại, hắn nhìn về phía Sương Sương.
Cánh môi Sương Sương đỏ bừng: “Lục đại nhân……” Sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve tay hắn.
Khoảng cách hai người quá gần Lục Nghiên cơ hồ có thể nhìn thấy Sương lông tơ trên mặt của Sương.
Da thịt nàng rất tinh tế, lộ ra cái cổ thon thả.
Lục Nghiên nhấp môi: “Đừng lộn xộn” giọng nói có chút run run.
Sương Sương làm như không hiểu, nàng lại vuốt ve mu bàn tay hắn.
Giờ đây ánh mắt Lục Nghiên thực dọa người: “Có nghe ta nói hay không?”
Sương Sương tựa hồ là không nghe được, nàng thậm chí còn lớn mật tới gần Lục Nghiên hơn.
Ôn hương nhuyễn ngọc, Lục Nghiên rốt cuộc nhịn không được.
Hắn đem Sương Sương đặt lên giường, sau đó đem cổ áo Sương Sương kéo ra, cắn xương quai xanh của Sương Sương.
Một đêm hỗn loạn.
Ngày hôm sau, Lục Nghiên lại dậy trễ.
Lục Nghiên nhắm mắt tất cả đều là hình ảnh trong mơ tối hôm qua.
Đây là lần thứ hai hắn mơ thấy nàng.
Nếu lần đầu tiên nằm mơ thì bình thường, nhưng lần này, Lục Nghiên biết nếu trong nội tâm hắn không có Sương Sương, hắn sẽ không mơ thấy nàng.
Hắn nghĩ hắn có lẽ là bị sắc đẹp của nàng nhất thời mê hoặc.
Nữ nhân có dung mạo như vậy, quả nhiên là họa thủy, nên tránh xa.