Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Xinh Đẹp Động Lòng Người

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi trời tối, xe ngựa mới đến phủ Thừa Ân Bá.

Sương Sương cùng Bùi Gia Ninh được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.

Sương Sương mới vừa vừa xuống xe ngựa, liền thấy Đỗ thị khóc lóc ôm lấy Bùi Gia Ninh, trong miệng Đỗ thị còn không ngừng nói: “Ông trời phù hộ, may mắn Gia Ninh không xảy ra việc gì.”

Sơn tặc tấn công không phải là việc nhỏ, đặc biệt người tham gia hội thơ đều là xuất thân danh môn công tử cùng tiểu thư, việc này đương nhiên rất nhanh liền truyền ra.

Phủ Thừa Ân Bá tự nhiên cũng biết việc này, lập tức Đỗ thị liền bị dọa đến ngất xỉu, khi biết tin tức liền tính toán ra phủ đi tìm Bùi Gia Ninh, kết quả liền gặp Bùi Gia Ninh cùng Sương Sương trở về.

Đỗ thị nhẹ vỗ lưng Bùi Gia Ninh: “Nữ nhi ngoan, con bình an trở về là tốt rồi.”

Phía sau Đỗ thị Bùi Chính Đức cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đánh giá Bùi Gia Ninh, “Con có bị thương chỗ nào không?”

Bùi Gia Ninh lắc đầu: “Nữ nhi không bị thương, đa tạ phụ thân quan tâm.”

Bùi Chính Đức gật đầu: “Không bị thương thì tốt.”

Một bên Sương Sương cùng Xảo Nguyệt nhìn một màn này hình ảnh một nhà ba người cảm động vô cùng.

Lúc này, mọi người mới phát hiện cùng Bùi Gia Ninh trở về còn có Sương Sương.

Bùi Chính Đức có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng hỏi Sương Sương: “Còn Sương Sương?”

Trước mắt hắn phải trông cậy vào Sương Sương leo lên phủ Trấn Quốc Công, hắn không thể để Sương Sương cảm thấy thương tâm.

Thần sắc Sương Sương vẫn nhàn nhạt như cũ: “Nữ nhi không có việc gì.”

Bùi Chính Đức cẩn thận nhìn biểu cảm của Sương Sương, phát hiện không có gì khác thường, tâm trạng hắn thả lỏng xuống, nữ nhi này luôn luôn nghe lời, hẳn là sẽ không oán hận hắn.

Bùi Gia Ninh thấy một màn này trong lòng lại sinh ra một cảm giác dị thường thoải mái.

Quả nhiên như nương nói, cha thích nhất vẫn là nàng không phải Sương Sương.

Bùi Gia Ninh cố ý qua đi nắm tay Sương Sương: “Muội muội thân thể luôn yếu, hôm nay lại bị kinh sợ như thế, vẫn là nên nhanh trở về nghỉ ngơi mới tốt.”

Lời này ngoài mặt là quan tâm Sương Sương, kỳ thật muốn khoe với Sương Sương nàng ta được cha, nương quan tâm.

Bùi Chính Đức nghe xong lời này vội vàng nói: “Được rồi, hai con đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, mọi người từng người trở về phòng.

Đến phòng, Sương Sương liền nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thân thể nàng luoonsuy nhược, hôm nay lại bởi vì thấy máu nên sợ, hiện tại liền có chút không thoải mái.

Xảo Nguyệt thấy thế không dám quấy rầy Sương Sương, chỉ đứng một bên hầu hạ.

Dáng người của Sương Sương nhỏ nhắn nằm ở trên giường càng có cảm giác nàng càng nhỏ, mỏng manh, như có một trận gió lại đây là có thể đem nàng thổi bay.

Vành mắt Xảo Nguyệt đỏ lên, nàng nhớ tới mới vừa rồi Bùi Chính Đức chỉ quan tâm Bùi Gia Ninh, vậy nên bất bình thay Sương Sương.

Sương Sương mới vừa lim dim ngủ, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.

Sương Sương mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, Xảo Nguyệt đi ra mở cửa.

Nguyên lai là ma ma bên người Bùi Chính Đức đưa canh an thần lại đây, ma ma còn nói canh an thần này là Bùi Chính Đức tự mình dặn dò phòng bếp làm, cố ý dặn dò nàng đưa tới cho Sương Sương.

Làm bộ dạng rất quan tâm đến Sương Sương.

Chờ ma ma đi rồi, Xảo Nguyệt rốt cuộc nhịn không được: “Giờ mới đưa canh tới cho người dùng!”

Đỗ thị chỉ quan tâm Bùi Gia Ninh là chuyện bình thường, Bùi Chính Đức lại là phụ thân của Sương Sương nhưng mới vừa rồi trong mắt chỉ hắn có một mình Bùi Gia Ninh.

Xảo Nguyệt cảm nhận được bầu khí không không tốt nên không dám nói thêm cái gì nữa, sợ Sương Sương bị tổn thương, chỉ có thể oán hận mà dậm dậm chân.

Sương Sương nghĩ nếu là nguyên chủ e rằng rất đau lòng cùng oán hận.

………….

Qua mấy ngày, Sương Sương liền nhận được thiệp mời của Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân biết được ngày đó Sương Sương có tham gia hội thơ có chút lo lắng cho Sương Sương, liền kêu Sương Sương đến phủ một chuyến

Xảo Nguyệt cầm thiệp, có chút cảm khái.

Xảo Nguyệt thầm nghĩ so với Bùi Chính Đức, Lục lão phu nhân mới nhận thức không lâu lại rất quan tâm đến Sương Sương.

Hôm sau, Sương Sương liền đi đến phủ Trấn Quốc Công.

Lục lão phu nhân như cũ vẫn ở chính phòng chờ Sương Sương, vừa thấy Sương Sương liền cầm tay nàng: “Ta mới biết được sự việc ngày đó ở hội thơ, con không có bị dọa chứ?”

Mày Lục lão phu nhân nhíu lại, nàng là thật sự quan tâm đến Sương Sương.

Trong lòng Sương Sương ấm áp hẳn lên: “Con không có việc gì.”

Lục lão phu nhân có chút không tin: “Nhìn khuôn mặt nhỏ của con, còn nói không có việc gì.”

Mặt của Sương Sương trắng bệch, đặc biệt dáng người nàng lại tinh tế, nhu nhược yếu đuối.

Lục lão phu nhân vội vàng phân phó lão ma ma đi nấu chút thuốc bổ tới, trong chốc lát sẽ đưa cho Sương Sương uống.

Thuốc rất mau liền nấu xong, lão ma ma tự mình bưng tới.

Sương Sương xác thật có chút không thoải mái, ngày đó ngất xỉu sau khi về có chút bệnh, uống thuốc bổ cũng tốt.

Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm Sương Sương uống xong chén thuốc mới yên tâm, “Đây là phương thuốc bổ thân thể đợi chút ta gọi người viết lại cho con, sau khi hồi phủ cũng con cũng phải thường xuyên uống.”

Sương Sương đành phải gật đầu.

Lục lão phu nhân đối với nàng là thật sự rất tốt, nàng cũng không biết phải làm sao.

Ngồi một lúc, nha hoàn bên người Lục lão phu nhân từ bên ngoài đã trở lại, trong tay cầm cái khay, trong khay là một nghiên mực.

Nghiên mực này là Lục lão phu nhân tìm người đặt làm, tính toán đưa cho Lục Nghiên, vừa vặn hôm nay này nghiên mực đã làm xong.

Nhìn nghiên mực, Lục lão phu nhân bỗng nhiên có chủ ý: “Sương Sương, nghiên mực này là ta muốn tặng cho Nghiên Ca Nhi, hiện tại ta phải uống thuốc, vừa lúc con ở đây, con giúp ta đưa qua đi.”

Sương Sương đương nhiên biết ý tứ của Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân đây là muốn cho nàng cùng Lục Nghiên ở chung một chỗ nhiều một chút.

Sương Sương gật đầu: “Vâng.”

…………….

Nha hoàn dẫn Sương Sương đi đến tiểu viện của Lục Nghiên.

Lục Nghiên lúc này ở thư phòng, nha hoàn trực tiếp mang theo Sương Sương đi thư phòng.

Tới cửa thư phòng, nha hoàn liền lui xuống, Sương Sương một mình đi vào.

Sương Sương mới vừa vào phòng, liền có một giọng trẻ con thanh thúy vang lên: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ đến rồi!”

Lục Tư Lãng đang bị Lục Nghiên yêu cầu ở lại luyện chữ, tuổi còn nhỏ dĩ nhiên không chuyên tâm, Sương Sương vào phòng liền nhìn thấy.

Lục Tư Lãng từ trên bàn nhỏ đứng dậy, sau đó một đường chạy chậm lại đây ôm lấy chân Sương Sương, vui vẻ cười cong mắt: “Sương Sương tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, đệ rất nhớ tỷ.”

Sương Sương vừa thấy Lục Tư Lãng đến khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết liền muốn sờ, nàng nói: “Tỷ tỷ cũng nhớ đệ.”

Bên này động tĩnh lớn như thế, Lục Nghiên đương nhiên nghe được, hắn buông bút xuống.

Lục Tư Lãng rất hiểu chuyện, hắn thấy thế buông lỏng chân Sương Sương ra.

Sương Sương hướng Lục Nghiên hành lễ, sau đó giải thích: “Lão phu nhân nhờ tiểu nữ đưa nghiên mực đến đây.” dứt lời liền đem khay để trên thư án.

Hiện tại Sương Sương đứng trước thư án, cùng Lục Nghiên cách rất gần, Lục Nghiên cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người nàng.

Lục Nghiên có chút không được tự nhiên, hắn hơi lùi rasau: “Tổ mẫu đâu?”

Sương Sương trả lời: “Lão phu nhân mới vừa uống qua thuốc bổ, hiện nay ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Lục lão phu nhân đã lớn tuổi, thân thể cũng có không ít bệnh, thường xuyên phải uống thuốc, tính ra lúc này xác thật là thời gian Lục lão phu nhân phải uống thuốc, Lục Nghiên gật gật đầu.

Sauk hi nói xong, nhất thời im lặng.

Sương Sương thật sự không nghĩ ra được có thể cùng Lục Nghiên nói cái gì, đơn giản liền không nói.

Nhưng nàng cũng không thể cái gì cũng không làm, Sương Sương nghĩ nếu không nàng giúp Lục Nghiên đem nghiên mực sắp xếp cho thật tốt.

Sương Sương giơ tay muốn đem nghiên mực dọn đến vị trí khác, kết quả Lục Nghiên cầm lấy nghiên mực nhìn kỹ.

Sương Sương chậm một bước, tay nàng vừa lúc chạm phải tay của Lục Nghiên.

Tay Sương Sương nhỏ dài như ngọc, trắng trắng kiều nộn, cứ như vậy chạm vào tay của Lục Nghiên, phảng phất mềm như đậu hủ.

Lục Nghiên động tác hơi ngừng lại, đây vẫn là lần đầu có nữ nhân nắm tay hắn như vậy.

Sương Sương không cảm thấy có cái gì lạ thường, bất quá là chạm tay mà thôi, nắm tay cũng không tính là gì.

Chỉ là như vậy chạm vào, Sương Sương cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp hướng trong thân thể đi mạnh vào.

Cảm giác này thật sự cực kỳ thoải mái.

Sương Sương theo bản năng vuốt ve một chút.

Sau đó mới phản ứng lại nàng đây là làm cái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »