Chương 1

Đang là tháng tư, thời tiết dần dần chuyển ấm.

Nha hoàn Xảo Nguyệt nhìn Sương Sương cho cá ăn, nhẹ giọng nói: “Cô nương, hiện tại gió có chút lớn, bằng không chúng ta đến trong phòng nghỉ một lát?”

Sương Sương ngẩng đầu: “Không sao.”

Tuy là hầu hạ Sương Sương đã lâu, nhưng giờ phút này nhìn mặt Sương Sương, Xảo Nguyệt vẫn không nhịn được hô hấp cứng lại.

Sương Sương trời sinh cực đẹp.

Làn da Sương Sương thực trắng, đặc biệt ở dưới ánh mặt trời cơ hồ có cản giác vô cùng yếu ớt, mắt nàng mênh mông hơi nước, bất động thanh sắc trực tiếp câu mất linh hồn của người đối diện.

Xảo Nguyệt nhìn không dời mắt được, cảm thấy cô nương nhà mình so với đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành đẹp hơn nhiều, nhắc tới mới nhớ trong yến hội vừa rồi những quý nữ thế gia khi nhìn thấy cô nương nhà mình với bộ dáng kinh ngạc, càng thêm khẳng định quan điểm mình.

Xảo Nguyệt nghĩ bởi vì cô nương chưa từng lộ mặt ra ngoài nên mới có nhiều người không biết đến. Nói đến cái này, Xảo Nguyệt liền thở dài, cô nương của các nàng vẫn là lần đầu tiên ra cửa tham gia yến hội.

Sương Sương là thứ nữ, vẫn luôn không được phu nhân yêu thích, Xảo Nguyệt hầu hạ Sương Sương, tự nhiên nhìn ra được tâm tư của phu nhân. Phu nhân đơn giản là kiêng kị dung mạo của Sương Sương, sợ nàng quá nổi bật sẽ làm nhi nữ thân sinh của mình không được chú ý tới ,mới vẫn không cho Sương Sương ra khỏi phủ.

Cũng không biết phu nhân lần này nghĩ như thế nào bỗng nhiên muốn mang theo cô nương tham gia yến hội.

Xảo Nguyệt nghĩ nghĩ nói: “Cô nương, người thật vất vả mới được ra cửa một chuyến, không bằng cùng những quý nữ đó kết giao kết giao.”

Phía trước là những quý nữ đang ngắm hoa, cô nương lại tránh ở nơi này yên lặng cho cá dưới hồ ăn.

Hơn nữa đằng trước trừ bỏ những quý nữ còn có không ít quan quyến phu nhân, cô nương cũng đang ở độ tuổi cập kê, là thời điểm cần tìm những mối hôn sự thích hợp, phu nhân đương nhiên là không trông cậy vào được, nếu cô nương có thể được những quý phu nhân đó coi trọng thì tốt rồi.

Sương Sương lắc đầu: “Ở chỗ này cho cá ăn khá tốt.”

Xảo Nguyệt thầm nghĩ cũng đúng cô nương là người nhát gan, đây vẫn là lần đầu tham gia yến hội, tất nhiên là có chút không quen, nàng liền không nói nữa.

Không khí nhất thời an tĩnh xuống, Sương Sương lại lấy chút thức ăn cho cá ném tới hồ nước.

Sương Sương nhìn hình ảnh có chút mơ hồ trên mặt nước thở dài, tuy rằng vẫn là gương mặt này, nhưng đây không phải là nàng. Nàng xuyên thành nữ phụ ác độc cùng tên với mình trong quyển tiểu thuyết ngọt sủng .

Trong truyện nữ chính Bùi Gia Ninh là đích nữ phủ Thừa Ân Bá, diện mạo khả ái, hơn nữa tâm địa lương thiện, trong truyện hầu hết các nhân vật nam đều thích nàng ta, nam chính cũng không ngoại lệ.

Trong tiểu thuyết nữ phụ ác độc Sương Sương, còn là thứ muội Bùi Gia Ninh, nữ phụ này cũng thích nam chính, hao hết tâm tư làm nam nữ chính hiểu lầm nhau, thậm chí hãm hại tỷ tỷ Bùi Gia Ninh, kết quả ngược lại làm nam nữ chính càng mau mà ở bên nhau, cũng làm nam chính càng thêm chán ghét “nàng”.

Cuối cùng, nữ phụ có kết cục thê thảm, bị gả cho lão phú hộ năm mươi tuổi làm tiểu thϊếp, bị ngược đãi đến chết.

Nghĩ đến kết cục của nữ phụ, Sương Sương nhịn không được run lập cập.

Sương Sương tưởng chỉ cần nàng về sau rời xa nam nữ chính, yên phận sống qua ngày, hẳn là không có việc gì.

Một bên Xảo Nguyệt nghi ngờ nói: “Cô nương, ngài xảy ra chuyện gì?”

Thời tiết nóng thế này, như thế nào còn run lập cập?

Sương Sương phục hồi tinh thần lại: “Không có việc gì, là thức ăn cho cá hết rồi.”

“Thức ăn này vốn là không nhiều lắm, nô tỳ đi lấy một ít trở về,” Xảo Nguyệt nói xong liền đi ra ngoài lấy thức ăn cho cá.

Chờ Xảo Nguyệt đi rồi, này chỗ vốn đã yên lặng lại càng thêm yên lặng, Sương Sương dựa lan can xuất thần.

Kiếp trước nàng có bệnh tim, cuộc sống cũng chẳng tốt lành gì, hiện tại khối thân thể này tuy rằng cũng rất là yếu, thường xuyên uống thuốc, nhưng tốt xấu gì so với nàng của kiếp trước thân thể này khá hơn nhiều, làm người không thể quá tham.

Lại thưởng cá trong chốc lát, Xảo Nguyệt vẫn chưa trở về, Sương Sương nghĩ có lẽ chỗ này quá lớn, Xảo Nguyệt cũng là lần đầu tới, có chút không rành đường, nàng cũng không nóng nảy, dù sao nàng cũng không nghĩ đi đến đằng trước.

Kiếp trước nàng cơ hồ là lớn lên ở bệnh viện, cũng không có bạn bè gì, tính tình có chút nhát gan an tĩnh.

Những quý nữ kia một người nàng cũng đều không quen biết, nàng không biết cùng họ nói chuyện như thế nào , cũng có chút sợ hãi đối mặt với nhiều người như thế, đơn giản liền trốn đến bên hồ nước yên lặng này.

Ngồi trong chốc lát, gió càng thêm lớn, Sương Sương liền nghiêng người hướng vào trong.

Nhưng vào lúc này, Sương Sương cảm giác dường như có người đang âm thầm nhìn mình, nàng quay đầu đi, liền thấy một đạo có thể nói đỏ lỏa tầm mắt.

Ngô Cảnh Minh ánh mắt si mê, hắn đã nhìn Sương Sương đã lâu, hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân nào đẹp như thế.

Hắn từ khi hiểu sự đời liền lưu luyến những bụi hoa, hắn là khách quen của những thanh lâu, mỹ nhân hắn gặp qua đếm không hết, nhưng giờ phút này gặp được Sương Sương tất cả những mỹ nhân kia đều không so được với nàng.

Nử tử trước mặt không chỉ có mỹ mạo trời sinh cưc đẹp, một thân da thịt trắng như tuyết, hơn nữa dáng người cũng rất tốt ngưc to eo nhỏ, nhất cử nhất động đều tựa như hút hồn hắn.

Ngô Cảnh Minh nuốt nước bọt, nữ tử này là trân phẩm của thế gian, là họa thủy, trách không được phủ Thừa Ân Bá đem mỹ nhân này giấu trong khuê phòng.

Hắn sửa sang lại y phục một chút, sau đó đi đến chỗ của Sương Sương.

Ở khoảng cách gần, Sương Sương cũng thấy rõ mặt Ngô Cảnh Minh, Ngô Cảnh Minh- mặt tuy còn tính đoan chính, chỉ là bước chân phù phiếm, hốc mắt hắc thanh, nhìn lên đó là người túng dục, đặc biệt nhìn nàng với ánh mắt da^ʍ tà, nàng đương nhiên biết người này không có y tốt, nàng vội vàng đứng dậy đi phía trước , còn đi chưa được mấy bước, Ngô Cảnh Minh liền ngăn nàng lại.

Sương Sương sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Ngô Cảnh Minh vội vàng nói: “Cô nương đừng sợ, ta chỉ là lại đây cùng ngươi nói một chút.”

Mỹ nhân chấn kinh, kiều kiều khϊếp khϊếp, Ngô Cảnh Minh thậm chí ngửi được mùi hương trên người Sương Sương, toàn thân hắn rung động, cự vật bên dưới lập tức sưng lên.

Ngô Cảnh Minh hô hấp dồn dập, hắn không nghĩ tới Sương Sương thật câu nhân đến thế, hắn liền biết bụi hoa này cao thủ đều nhịn không được.

Sương Sương đương nhiên không tin lời Ngô Cảnh Minh nói, nàng lại lui về phía sau một bước.

Sương Sương kỳ thật tinh thần còn chưa hồi phục lại, nàng lúc trước tiểu thuyết chỉ là đọc lướt qua, huống chi trong tiểu thuyết miêu tả về nữ phụ cũng không nhiều lắm, trong sách căn bản là không nhắc tới có chuyện này.

Sương Sương phân tích tình huống trước mắt, nàng nghĩ nơi này rốt cuộc vẫn là ở trong yến hội, nghĩ đến trước mắt người này hẳn là sẽ không lớn mật như thế, bất quá nàng vẫn là phải nghĩ biện pháp nhanh đi đến phía trước, xung quanh hồ nước vẫn rất vắng vẻ, cơ hồ không ai đi ngang qua.

Ngô Cảnh Minh không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Sương Sương.

Mấy ngày trước phu nhân Thừa Ân Bá tìm hắn, nói trong phủ có thứ nữ Sương Sương là một mỹ nhân tuyệt sắc, Ngô Cảnh Minh vừa nghe liền biết ý tứ của phu nhân Thừa Ân Bá.

Ngô Cảnh Minh là thế tử Trường Hưng hầu phủ, khắp kinh thành người đều biết hắn thích mỹ nhân, bởi vậy có không ít người đều nghĩ tặng mỹ nhân cho hắn, hoặc là vì quyền, hoặc là vì tài.

Ngô Cảnh Minh rất rõ ràng, Thừa Ân Bá trong kinh tước vị rất thấp, Thừa Ân Bá bản thân lại là bùn nhão trét không dính tường, Thừa Ân Bá phủ đã sớm là cái thùng rỗng.

Ý tứ phu nhân Thừa Ân Bá thực rõ ràng, đơn giản là vì tài, nên hôm nay mới đến xem Sương Sương. Tưởng tượng có thể đem Sương Sương nạp vào cửa, Ngô Cảnh Minh tâm liền nóng đến không chịu được.

Ngô Cảnh Minh ánh mắt càng thêm lộ liễu, “Cô nương tên là Sương Sương phải không, quả thực người với tên đều đẹp như nhau, thực sự có một cổ như sương tuyết u vi hương khí.”

Hắn vừa nói vừa tiến sát cổ lại ngửi Sương Sương.

Ngô Cảnh Minh có chút nhịn không được, hắn tưởng trước hết nếm thử tư vị của Sương Sương.

Sương Sương ghê tởm muốn chết, nàng theo bản năng liền chạy đi.

Khối này thân mình vốn là ốm yếu, suốt ngày uống thuốc, là người đi nhiều vài bước đều sẽ mệt thở hổn hển, huống chi chạy.

Giống như mèo vờn chuột, Ngô Cảnh Minh thực mau liền đuổi đến: “Cô nương chạy cái gì.”

Mắt thấy Ngô Cảnh Minh càng tới gần, Sương Sương gỡ trâm cài trên búi tóc xuống, còn chưa nắm chặt trâm cài, dưới chân liền vướng một cục đá, thân mình khuynh đảo, cả người nàng từ lan can rơi xuống, rớt vào hồ nước.

Nước không ngập qua đầu, Sương Sương liền giãy giụa.

Mới vừa vào tháng tư, thời tiết tuy rằng chuyển ấm, nhưng hồ nước lại vẫn lạnh thấu xương, huống chi Sương Sương căn bản không biết bơi !

Hai đời đều là bệnh tật đầy mình, làm sao mà học bơi được.

Sương Sương thực mau liền bất động, nàng cảm thấy nàng sắp chết thật rồi.

Trên bờ Ngô Cảnh Minh cũng sợ ngây người, hắn không dự đoán được sự tình sẽ biến thành thế này, mắt thấy mỹ nhân ở dưới nước giãy giụa, hắn đương nhiên muốn đi xuống cứu, nhưng hắn cũng không biết bơi.

So với mỹ nhân, vẫn là mạng mình quan trọng, Ngô Cảnh Minh cắn chặt răng, sau đó chạy.

Sương Sương sức lực hao hết, từng chút chìm xuống dưới nước.

Cuối cùng sắp hết hy vọng, Sương Sương mơ hồ cảm giác được có người tới cứu nàng, người nọ ôm lấy eo nàng, mang theo nàng hướng lên mặt nước, trong nháy mắt khi người nọ đυ.ng tới nàng, Sương Sương không biết vì cái gì cảm thấy ấm áp, một chút cũng không lạnh.

Nàng theo bản năng mà bắt được vạt áo người đó, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Lục Nghiên cứu được người.

Một bên Trần Niệm Viễn vội vàng nói: “Ta không biết làm sao cứu người, may mắn Lục huynh biết bơi.”

Hắn cùng Lục Nghiên đến Tế Ninh hầu phủ dự tiệc, Lục Nghiên quyền cao chức trọng, nếu không phải lão phu nhân trong phủ này cùng tổ mẫu Lục Nghiên có giao tình, Lục Nghiên là sẽ không đến đây, bất quá Trần Niệm Viễn rất cao hứng, hắn cùng Lục Nghiên là bạn tốt, có thể cùng dự tiệc tự nhiên là vui vẻ.

Chẳng qua Lục Nghiên từ trước đến nay đều không thích qua những bữa tiệc như thế này, đến trong chốc lát liền đi.

Lúc hướng đi về bọn họ bỗng nhiên nghe được tiếng cầu cứu thật nhỏ, lại đây nhìn đúng là hình ảnh Sương Sương trong nước chìm xuống.

Cũng may Lục Nghiên biết bơi, lúc này mới đem người cứu lên.

Trần Niệm Viễn thấy Sương Sương bất tỉnh nhân sự, lại nói: “Lục huynh, mau nhìn cô nương này như thế nào, tính mạng nguy hiểm đi?”

Lục Nghiên cau mày.

Cô nương trước mặt cả người ướt đẫm, tóc rối tung nằm ở phiến đá xanh, cổ áo cũng kéo ra một chút, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn tinh tế, như là chạm vào sẽ gặp phiền phức.

Sau một lúc lâu, Lục Nghiên giúp đỡ Sương Sương đem nước nôn ra tới.

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nghe như là có người lại đây.

Trần Niệm Viễn cẩn thận nghe, hắn nghĩ nếu có người nhìn thấy cảnh này thật không hay, hắn nói: “Lục huynh, chúng ta cũng về đi.”

Lục Nghiên đứng dậy muốn đi.

Sương Sương mới vừa đem nước nôn ra, đầu nàng choáng váng như ở trong mộng, mắt cũng không mở ra được.

Chỉ là thời điểm người nọ đứng dậy phải đi, cảm giác ấm áp biến mất, giống như lúc dưới hồ rét lạnh thấu xương.

Nàng theo bản năng vươn tay ôm lấy eo Lục Nghiên, cảm giác ấm áp lại về rồi, một chút cũng không lạnh, phảng phất khắp người đều ấm.

Trần Niệm Viễn qAuay đầu lại sửng sốt, hắn xoa xoa mắt, hắn không nhìn lầm đi.

Cô nương này thế nhưng ôm Lục Nghiên!