Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 5: Xích Luyện Tiên Phủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Xích: đỏ; Luyện: nung, đốt...; Tiên phủ: nơi ở của tiên nhân)

Trấn Thanh Thủy nằm ở lưng núi cách Vọng Sơn Tông vài trăm dặm về phía Tây Nam, nó chỉ là một trấn nhỏ nơi người phàm sinh sống.

Sở Huyên có thể đến đó trong vài giờ bằng cách sử dụng Tật Phong phù theo lộ trình do hệ thống đưa ra.

Tuy nhiên, nàng không đi vào trấn Thanh Thủy mà đi vòng qua trấn và đi về phía ngọn núi phía sau trấn.

Trên núi có rất nhiều cây cối, cành lá xum xuê, dọc đường vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của những người thợ săn đi săn, nhưng nếu đi sâu vào rừng, chỉ có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạp vô tận. Nàng tùy tiện nhặt một cây gậy gỗ dọn đường cho mình vừa đi vừa lẩm bẩm, nơi núi sâu rừng già này sẽ có loại ngọc bội nào?

Nhưng hệ thống lại nói với nàng rằng nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm vậy, cứ như vậy đi bộ gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng hệ thống mới kêu dừng lại.

Sau đó, Sở Huyên nhìn thấy một ngôi nhà tranh giữa rừng cây.

Nàng ném cây gậy rồi bước nhanh tới thì phát hiện ngôi nhà tranh đã xuống cấp, trên mái có nhiều lỗ thủng lớn, hiển nhiên đã lâu không có người ở.

Cửa mở, nàng liếc nhìn bên ngoài vài lần trước khi bước vào, ánh nắng xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà, nhìn thoáng qua, nàng phát hiện một bộ xương nằm trên chiếc giường duy nhất trong nhà, quần áo đang trong tình trạng mục nát khủng khϊếp, xét theo mức độ mục nát thì người quá cố đã chết hàng trăm năm.

Nàng cau mày, bước tới dùng mắt quét qua, phát hiện trên thắt lưng của bộ xương có một ngọc bội màu trắng bóng loáng, tỷ lệ nghịch với bộ xương màu xám bên cạnh.

Nàng đưa tay nhặt lên, vừa cầm lên, thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên: "Ngọc bội Diệu Linh Thanh Liên có thể xua đuổi tà ma, xua đuổi âm khí, người đeo nó có thể an thần, trấn tĩnh tâm hồn. Nó cũng có thể được luyện chế thành một viên đan, người dùng đan này có thể tẩy tủy, cắt xương."

Sau đó, trước khi nàng có thời gian để ngạc nhiên, quyển sách Bách Luyện Đạo Quyết xuất hiện trong nội thể của nàng.

Trong đầu niệm niệm, Bách Luyện Đạo Quyết lần nữa xuất hiện trong tay nàng, nàng cảm nhận nó là một vật tốt.

Quá phấn khích, nàng lật xem và phát hiện nhiều phương pháp khác nhau để luyện chế pháp bảo.

Nàng liếc nhìn, tuy rằng không thể ẩn giấu người và trồng dược liệu giống như không gian của nữ chính, nhưng nàng có thể lấy được thứ gì đó chỉ cần hoàn thành yêu cầu của hệ thống, như vậy là đủ.

Đưa Bách Luyện Đạo Quyết vào nội thể, tâm tình hưng phấn cũng bình tĩnh lại, tu tiên cũng có thể tu tâm, có thể vui vẻ với mọi việc nhưng phải biết tiết chế, có thể đau thương nhưng phải nhanh chóng khắc phục.

Nàng liền chôn cất bộ xương và dựng lên một bia mộ không đề chữ, tuy không biết chủ nhân của bộ xương là ai nhưng vì hữu duyên nên nàng cũng thuận nước đẩy thuyền.

Sau đó, nàng tìm một nơi yên tĩnh để nghiên cứu Bách Luyện Đạo Quyết một cách cẩn thận và nàng rất thích một trong những pháp bảo đó, nó có tên là Ngũ Chỉ Hoàn trong Luyện Thần Cảnh.

Pháp bảo này được tạo thành từ năm chiếc nhẫn, có thể đeo vào năm ngón tay của tu sĩ để dễ dàng mang theo và tấn công. Nó được sử dụng bởi các tu sĩ trong cảnh giới Luyện Thần.

Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho các tu sĩ trong cảnh giới Luyện Thần Cảnh.

Nếu nàng muốn luyện chế thì tất nhiên nàng phải luyện chế những gì tốt nhất và có lợi nhất cho cảnh giới này.

Ngũ Chỉ Hoàn cần có ba loại nguyên liệu chính, là những loại đơn giản nhất, gồm Tịch Ca Du, Huyền Thiết, Miêu ột, ba loại nguyên liệu luyện chế này có thể lấy được trong các nhiệm vụ của tông phái, nhưng yêu cầu đối với hỏa tuyền là vô cùng khắt khe, cần có một loại hỏa tuyền tên là Ngục hỏa tuyền.

Theo ghi chép ở Bách Luyện Đạo Quyết, hỏa tuyền này không màu, không mùi, trông giống như một chất lỏng thông thường, nhưng ai chạm vào sẽ bị nhiệt độ cao làm tan chảy ngay lập tức.

Nguồn gốc không rõ.

Nhưng chỉ có ghi chép mà không có manh mối, Sở Huyên lập tức gặp phiền toái.

Tuy nhiên, nàng lo lắng không được bao lâu thì hệ thống đã giải quyết được sự nhầm lẫn của nàng và nhắc nhở nàng đi vào một nơi, có tên gọi là Xích Luyện Tiên Phủ mới có thể tìm được Ngục hỏa tuyền.

Ngay khi từ "Xích Luyện Tiên Phủ" vang lên, Sở Huyên đã choáng váng vì biết rằng trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ bước vào tiên phủ này và thu được một con linh thú thuộc tính hỏa tên là Diễm Báo.

Hơn nữa hệ thống đề nghị nàng đi vào tiên phủ này, nếu không phải nàng chọn Ngũ Chỉ Hoàn, nàng sẽ nghi ngờ hệ thống cố ý làm như vậy.

Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ thì đó chỉ có thể là trùng hợp, làm sao hệ thống có thể nghĩ rằng nàng sẽ chọn Ngũ Chỉ Hoàn?

Bỏ những suy nghĩ này sang một bên, nàng dừng lại ở một khu rừng rậm cách thôn Hạ Khẩu hàng ngàn dặm về phía Đông.

Nàng rút ra một tấm Ẩn Tức phù dán lên người, ẩn giấu đi hơi thở của mình, sau đó trốn vào trong bãi cỏ và nhìn lên bầu trời, trời đã gần tối, mặt trời đang lặn, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng nàng không có ý định chiêm ngưỡng mà chỉ cẩn thận chú ý đến chuyển động xung quanh.

Ngồi xổm tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên, cách đó không xa có thứ gì đó xuất hiện động tĩnh lớn, khiến vô số chim chóc bắt đầu kêu lên.

Nàng rùng mình, lập tức đứng dậy và lao về phía đó, ngay sau đó nghe thấy tiếng cây cối bị đổ và một giọng nữ tử kêu cứu.

Nàng nhanh chóng rút ra một lá bùa và vẽ thành Thanh Phong Kiếm khí phù, vào thời điểm vật đó xuất hiện trước mặt nàng, lá bùa trong tay nàng biến thành một đạo kiếm khí màu trắng và bay đi, đây là công pháp sơ cấp của Vọng Sơn Tông, nó chỉ là một đòn công kích đơn giản.

Thứ đó trông giống như một con kiến, to lớn, cao hơn mười mét, xấu xí và hung dữ, cho dù Sở Huyên có đọc qua tiểu thuyết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó cũng sợ chết khϊếp.

Kiến Vương

khổng lồ không ngờ có người tấn công nó ở phía trước, nó bị kiếm khí cuốn đi, nữ tử mà nó đang ôm rơi xuống đất, kiếm khí tuy hung hãn nhưng cũng không thể gây hại nhiều cho nó. Kiến Vương tức giận và không còn quan tâm đến nữ tử trên mặt đất nữa mà quay sang Sở Huyên và vung chiếc càng khổng lồ trên đầu về phía Sở Huyên.

Sở Huyên gấp gáp cùng kinh sợ, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với kẻ thù, tay nàng run rẩy, không thể sử dụng Tật Hành phù để tăng tốc chạy trốn.

"Cô nương! Chạy mau!"

Lúc này một thanh âm vang lên, nhưng Sở Huyên dùng chân chạy trốn đã không kịp, nàng nhìn thấy chiếc càng khổng lồ đang ở trước mắt mình.

Nói thì chậm, nhưng vật đó thì nhanh, khi chiếc càng khổng lồ đã đến gần mắt, Kiến

Vương đột nhiên rít lên một tiếng, ngã sang một bên.

Cái càng trong mắt Sở Huyên lập tức được thay thế bởi thân ảnh của Vân Tử Khanh, hắn bay tới chỗ nàng, kinh ngạc cau mày nói: "Sư muội sao lại ở đây?"

Ngay khi Sở Huyên chuẩn bị nói, Vân Tử Khanh khẽ cau mày nói: "Ở yên đây." Hắn cầm kiếm bay về phía Kiến Vương.

Nàng đưa mắt nhìn theo và nhìn thấy Lạc Vũ Thường và một nam tử mặc áo choàng màu xanh nhạt đang chiến đấu với Kiến Vương, Vân Tử Khanh sau đó cũng gia nhập.

Cảnh này chính xác là cốt truyện trong tiểu thuyết, khi nữ chính và những người khác gϊếŧ Kiến Vương

và tìm thấy bản đồ của Xích Luyện Tiên Phủ trong bụng nó.

Đồng thời, đó cũng là thời điểm nữ phụ bia đỡ đạn Sở Huyên ban đầu trong truyện ngỏm.

Nàng không đứng yên tại chỗ mà đi về phía nữ tử bị ngã trên mặt đất, vội vàng đỡ nàng ấy đứng dậy và trốn ở phía xa, chờ đợi nữ chính và những người khác gϊếŧ Kiến Vương.

"Đa tạ cô nương đã cứu giúp." Nữ tử bên cạnh nhẹ giọng nói.

Sở Huyên đang quan sát chiến trường nghe vậy liền nhìn nàng ấy, một nữ tử còn trẻ, dáng người nhỏ nhắn, nhìn còn nhỏ hơn nàng, mặc một bộ váy màu hồng hoa sen, trong tình trạng chật vật, trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem bụi đất.

Trong tiểu thuyết, nữ tử này tên là Bạch Bộ Dao, sư muội ruột của một trong những nhân vật nam chính, nàng ấy rất thân thiết với nữ chính, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không thể thoát khỏi số phận ghen tị với nữ chính và trở thành một trong những nhân vật nữ phụ độc ác.
« Chương TrướcChương Tiếp »