Chương 84: Đáp trả

"Tao không cần tận mắt nhìn thấy cũng biết! Lần trước mày muốn lừa Tích Nhi trả mày 5 ngàn 500 vạn, lòng dạ mày độc ác như vậy, lại nhìn Tích Nhi không thuận mắt từ lâu, không phải mày thì là ai?" Ninh Vân Thành càng nói, càng cảm thấy hắn đoán đúng rồi: "Lại thêm mày còn uy hϊếp Tích Nhi phải trả tiền cho mày trong một tuần, nếu không mày sẽ không bỏ qua cho cô ấy!" Nói tới đây, Ninh Vân Thành bừng tỉnh đại ngộ, lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát: "Chính là mày, chính là mày hại cô ấy, mày trả lại Tích Nhi cho tao, trả lại Tích Nhi cho tao!" Ninh Vân Thành vừa hét lên, vừa xông tới chỗ Ninh Vân Hoan, hai vệ sĩ đứng sau xách hành lý đã sớm nhìn thấy động tác của hắn, không hẹn mà cùng nhấc chân đạp vào hắn một cước.

Đối với việc Ninh Vân Thành là anh trai ruột của Ninh Vân Hoan, hai vệ sĩ cũng không vì điều đó mà nhẹ tay, chỉ là đá hắn ta ra xa một chút, cho nên hắn ta cũng không bị thương gì, chỉ nằm úp sấp một cái liền đứng dậy luôn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao liều mạng với mày, tao muốn đồng quy vu tận với mày! Tích Nhi, em đợi anh, Vân Thành ca ca đến với em đây." Nói xong lời này, Ninh Vân Thành lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt xám như tro tàn.

Đối với bộ dáng giống như ba mẹ bị chết của hắn, người Cố gia không chỉ bày ra sắc mặt khó coi, còn nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan với ánh mắt căm ghét, mà biểu tình của ba Ninh mẹ Ninh lại đen như đáy nồi.

Vất vả nuôi con trưởng thành, lại đưa nó sang Anh du học, những năm nay vì muốn đào tạo Ninh Vân Thành, ba Ninh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nhưng không ngờ nó lại vì một người

phụ

nữ

mà muốn sống muốn chết, ngay cả ba mẹ cũng không quan tâm, có thể nhận ra trong lòng nó thực ra không hề có ba mẹ này.

Càng nghĩ, trong lòng ba Ninh càng cảm thấy phiền chán, chỉ vào Ninh Vân Thành: "Đưa chì khóa nhà cho tao, nếu mày đã coi Cố Doanh Tích của mày còn quan trọng hơn cả tính mạng, vì cô ta mà không cần cả ba mẹ, tao cũng coi như chưa từng có đứa con trai như mày, sau này tao ở đây, mày cũng đừng tới nữa, biệt thự ở Lam Sơn tao cũng sẽ cho người tới đó thu hồi lại."

Ba Ninh vừa nói hết lời, Cố Nhàn theo bản năng liền kinh hô ra tiếng: "Như vậy sao được?"

"Tại sao không được?" Tự mình thu lại nhà của mình, còn cần người khác tới ý kiến này nọ hay sao, người Cố gia cũng không tự nhìn lại xem bọn họ dựa vào cái gì mà mở miệng! Ba Ninh giận quá thành cười, Cố Nhàn đã hốt ha hốt hoảng nói: "Vậy, vậy chúng tôi ở nơi nào?"

Cố gia vì nguyên nhân bà ta

sinh

bệnh, bác sĩ nói nếu như không mau chóng làm phẫu thuật, nếu thận suy kiệt sẽ dẫn tới nhiễm

trùngđường tiểu, Cố gia vốn dĩ đã không có tiền, bà ta một mình nuôi lớn ba đứa con gái và một đứa con trai, nghèo rớt mồng tơi, tiền thuê phòng mà bọn họ ở trước đây đã không thể đúng hạn nộp cho chủ nhà, đặc biệt là trong tháng này, sau khi con gái bà ta mất tích, cả nhà liền hoảng loạn không biết làm sao, may mà lúc này Ninh Vân Thành được cục cảnh sát thả ra, hắn mới đón người Cố gia tới biệt thự ở Lam Sơn. Đến nay nếu như ba Ninh thu hồi biệt thự đó, vậy bọn họ ở đâu?

Vừa nghĩ tới căn nhà tồi tàn trước đây, lại nghĩ tới biệt thự được trang hoàng nguy nga lộng lẫy ở núi Lam Sơn, Cố Nhàn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không muốn trở về căn nhà cũ kĩ mà cả nhà phải chen chúc nhau ở trong đó, hơn nữa bây giờ bà ta còn không có tiền thuê nhà, cho nên nghe thấy ba Ninh nói như vậy, nước mắt liền không ngừng chảy xuống: "Ninh lão gia, cầu xin ông thương xót, cả nhà chúng tôi hiện nay không nơi để về, con gái tôi lại không biết bị Ninh tiểu thư giấu ở đâu rồi, nếu bây giờ ông đuổi chúng tôi đi, chúng tôi có thể đi đâu đây?"

Đến lúc này, Cố Nhàn biết bà ta chỉ có thể đem chuyện Cố Doanh Tích mất tích sống chết cũng phải đổ lên người Ninh Vân Hoan, gợi lên sự đồng tình của ba Ninh: "Con gái số khổ của tôi, hiện nay sức khỏe của tôi lại không tốt, Ninh lão gia, ông liền đại nhân đại lượng, thu nhận và giúp đỡ chúng tôi đi!"

Ba Ninh vốn không phải người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa còn là người phúc hậu, nếu như bình thường nhìn thấy tình trạng này của người ta, đừng nói là những người quen biết với ông, ngay cả những người không quen biết ông cũng giúp đỡ một tay, nhưng đối với người khác ông có thể giúp đỡ, đối với Cố gia, ngay cả một chút hảo cảm ông cũng không có, lại thêm Cố Nhàn này nhìn có vẻ là người dịu dàng yếu đuối, nhưng mỗi một câu nói đều chỉ trích con gái ông hại người, ba Ninh làm sao không nghe ra, cả người vì tức giân mà run lên:

"Bà có quan hệ gì với tôi? Chiều nay các người phải dọn đi, nếu như bà còn ngậm máu phun người nữa, tôi sẽ không khách sáo với bà nữa đâu!"

Cố Nhàn rụt rụt bả vai, lại quay đầu nhìn Ninh Vân Thành bằng ánh mắt đáng thương, Ninh Vân Thành bị mẹ vợ tương lai nhìn một cái, hào khí trong lòng liền dâng lên.

Hắn thật tâm yêu Cố Doanh Tích, nhưng hiện nay có khả năng Cố Doanh Tích không còn trên thế gian nữa, bị Ninh Vân Hoan hại chết rồi, hắn vẫn luôn muốn toàn tâm ở bên người hắn yêu, nhưng hiện nay người yêu còn để lại mẹ cùng em gái em trai của cô ấy trên trần thế, nếu như hắn cứ như vậy mà chết đi, bỏ lại đại gia đình Cố gia, cho dù hắn thật sự chết rồi cũng không còn mặt mũi nào gặp Cố Doanh Tích nữa.

Dù sao trước đây hắn đã biết rõ, Tích Nhi của hắn thiện lương tới mức nào, coi trọng người nhà tới mức nào, cho nên Ninh Vân Thành quyết định trước tiên sắp xếp thỏa đáng cho người Cố gia, hắn lại thay Cố Doanh Tích báo thù xong, sau đó mới xuống dưới gặp mặt Cố Doanh Tích!

Không phân sang hèn cùng nhau xuống Hoàng tuyền, hai người không rời khỏi nhau, từ đó về sau sống dưới Địa phủ, một đời một kiếp một đôi người!

Nghĩ tới đây, biểu tình của Ninh Vân Thành ngày càng kiên định, nghiêm túc nói: "Ba, Tích Nhi là người vợ chưa qua cửa của con, Cố Nhàn tương đương với mẹ vợ của con vậy, đến nay Tích Nhi bị tiện nhân hại chết, con không thể không quan tâm dì Cố, từ nay về sau, bà ấy chính là mẹ vợ của con, con muốn xin ba nể mặt con, đối xử tốt với dì Cố, sau này, sau này nếu như con không còn nữa, con xin ba hãy chăm sóc cho Cố gia."

Lời nói của Ninh Vân Thành làm người Cố gia cảm động tới mức nước mắt rưng rưng, nhưng ba Ninh không những không cảm động, ngược lại còn bị tức tới mức không nói nên lời, miệng run run, cây gậy trong tay gõ xuống đất: "Vân Thành, ba hỏi con một lần cuối cùng, con có đồng ý cắt đứt quan hệ với cô gái họ Cố kia không? Số muối ba ăn còn nhiều hơn số gạo con ăn, con nghe ba một lần, cố gái họ Cố kia không thích hợp với con, trên đời này thiếu gì cô gái tốt, sao con không chọn một người thật tốt vào?" Lần đầu tiên lời ba Ninh nói với Ninh Vân Thành không phải là quát mắng, mà là lời khuyên chân thành thấm thía, hình như Ninh Vân Thành cũng bị cảm động, thâm tình gọi một tiếng: "Ba, con biết ba muốn tốt cho con."

Hắn vừa dứt lời, tinh thần lại rung lên, giống như tìm được động lực để thuyết phục ba Ninh vậy: "Doanh Tích là cô gái tốt, chỉ là ba không hiểu cô ấy thôi, nếu như ba hiểu cô ấy........................"

"Tôi không muốn hiểu cô ta." Ba Ninh thấy mình nói nhiều như vậy rồi mà Ninh Vân Thành vẫn khư khư kiên quyết theo ý hắn, trong lòng liền dâng lên một nỗi tức giận không tên: "Nếu mày đã không nghe lời, tao cũng không nói nữa."

Ninh Vân Thành thấy ông không muốn nghe hắn ta giải thích, cũng không khỏi có chút tức giận, hắn ta đang muốn giải thích, lại nghĩ tới tính cách thiện lương ôn nhu của Cố Doanh Tích, liền lười chẳng buồn giải thích nữa: "Nếu ba đã không muốn nghe, con cũng không nói nữa, dù sao thì chân lý trong lòng người, vài năm sau, sẽ có người nhận ra ai tốt ai xấu." Lời này của hắn là nhìn Ninh Vân Hoan mà nói, hình như muốn ám chỉ người xấu đó chính là Ninh Vân Hoan, làm cho cô nhịn không được nhướng mày lên, không đợi cô mở lời, ba Ninh đã đuổi người:

"Các người đi đi, sức khỏe tôi không tốt, không tiện tiếp khách." Lúc này ông càng ngày càng thất vọng đối với con trai, nói xong lời này cũng không nhìn hắn thêm nữa: "Chìa khóa của biệt thự Lam Sơn bên đó, chiều nay tôi cho người qua lấy, các người thu dọn đồ đạc cho tốt, tránh cho sau này muốn lấy đi cũng không được."

Không ngờ hắn ta nói mất nửa ngày, nói bao nhiêu lời như vậy, ba Ninh vẫn muốn thu lại biệt thự, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi hoang mang của Cố gia, Ninh Vân Thành bất giác ưỡn ngực nói:

"Ba, sao ba lại nhẫn tâm như vậy? Thân thể của mẹ kém như vậy, còn phải làm phẫu thuật.........."

"Phi phi." Mẹ Ninh nghe thấy lời này liền vô cùng tức giận: "Vân Thành, có phải anh bị điên rồi hay không, mẹ của anh còn đứng ở đây, anh rủa sức khỏe của ai không tốt vậy?"Mẹ Ninh biết tiếng gọi mẹ kia là chỉ Cố Nhàn, nhưng mẹ Ninh nuốt không trôi cục tức này, Ninh Vân Thành còn chưa kết hôn với Cố Doanh Tích, đã nhanh chóng gọi mẹ của ả ta là mẹ rồi, nếu như đợi đến lúc hai người này thật sự kết hôn, còn không biết sẽ vứt bỏ người mẹ ruột này tới chỗ nào?"

Lời vừa rồi của chồng không khuyên được, lúc này mẹ Ninh nhịn không được tự mình khuyên con trai: "Con trai à, con ngoan, nghe lời mẹ, cuộc hôn nhân này đến cuối cùng Cố tiểu thư gả cho con hay gả cho ai khác còn chưa biết, con đứa trẻ này sao lại ngốc như vậy." Mẹ Ninh chỉ kém tới mức chưa nói Cố Doanh Tích ai cũng có thể lấy làm chồng mà thôi, nhưng ý trong lời nói cũng lộ ra ý nghĩ đó rồi, sắc mặt Cố Nhàn khó coi, sắc mặt của hai chị em Cố Doanh Nặc cũng trướng đỏ, nói không ra lời.

Nhưng mẹ Ninh nói chính là sự thật, sau khi Cố doanh Tích ở cùng với Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan nói ra chuyện ả ta và Tạ Trác Doãn, ả ta không những không làm rõ mối quan hệ đó, ngược lại hai người đàn ông còn cùng nhau ở cùng với ả ta cùng trôi qua những ngày làm người ta không thể chịu nổi, nói thật ra mẹ Ninh còn thấy ngại thay ả ta, nhưng bà không có cách nào với Ninh Vân Thành.

Ninh Vân Thành vui vẻ cam tâm tình nguyện làm con rùa đội nón xanh, cho dù bà có gấp như lửa đốt cũng vô dụng!

"Mẹ, mấy người đó không hiểu rõ Tích Nhi, lẽ nào ngay cả mẹ cũng không hiểu hay sao?" Ninh Vân Thành thấy mọi người cứ nói về vấn đề Cố Doanh Tích có nhiều hơn một người đàn ông, trong lòng không khỏi có chút không kiên nhẫn, vốn dĩ hắn ta đã cảm thấy chua xót đối với sự tồn tại của Tạ Trác Doãn rồi, nhưng hai người ba Ninh thân là ba mẹ ruột

sinh

ra hắn ta, không những không thông cảm cho tâm tình của người làm con như hắn ta, ngược lại còn luôn sát muối lên vết thương của hắn ta, không nhắc tới Tạ Trác Doãn nữa có được hay không? Biết rõ hắn ta khó chịu đối với chuyện này rồi mà cứ nhắc đi nhắc lại, bản thân nhịn đã đủ khổ rồi, bọn họ còn muốn nói tới những thứ đó!

Càng nghĩ như vậy, Ninh Vân Thành càng cảm thấy phiền chán, biểu tình cũng càng ngày càng khó coi: "Tôi chỉ hỏi các người, rốt cuộc biệt thự ở Lam Sơn có thể tặng cho mẹ vợ hay không? Sức khỏe mẹ vợ không tốt, còn mong ba sau này chăm sóc hơn nữa............"

"Mày................" ba Ninh tức tới mức toàn thân run rẩy, nói không ra lời, Ninh Vân Hoan thấy vậy, vội vàng vỗ lưng cho ông, lúc này mới mở miệng nói: "Ninh Vân Thành, có phải anh bị điên rồi hay không? Sức khỏe mẹ của Cố Doanh Tích không tốt, lẽ nào sức khỏe của ba rất tốt hay sao? Hơn nữa bà ta là cái gì của ba? Dựa vào cái gì bắt ba chăm sóc Cố gia? Có thể nuôi dưỡng anh trưởng thành tới ngày hôm nay không hề dễ dàng, anh không hiếu thuận thì thôi, phiền anh đừng có mang vác thêm mấy cái gánh nặng kiểu này lên lưng ba nữa!"