Câu nói này của Ninh Vân Thành vốn muốn nói ra để trút giận cho người trong lòng, trong lòng hắn nghĩ như thế nào liền bật thốt ra như vậy, nói xong liền phát hiện sắc mặt của ba Ninh âm trầm đến đáng sợ, mới phát hiện ra hình như mình nói sai gì đó. Lúc này mẹ Ninh tức giận tới mức cả người phát run, lần đầu tiên học theo dáng vẻ của ba Ninh, cầm lấy ly trà ném con trai:
“Mày cút đi cho tao! Mày nói cái gì, có người anh nào như mày nói em gái mình như vậy không? Vì loại đàn bà này, ngay cả lời như vậy mà mày cũng dám nói ra, nói không chừng có ngày mày phát rồ mà lấy mạng của tao và ba mày cũng nên!”
Mẹ Ninh vô ý nói ra câu nói này mà không biết nó chính là sự thật, lúc này bà vô cùng tức giận, mặc dù lúc ly trà đập lên thân thể con trai bà, nhìn thấy nó dơ tay ra cản, hình như xương cổ tay bị ly trà đập trúng, ly trà rơi xuống đất vỡ tan, nó theo bản năng lắc lắc cổ tay, trên mặt hiện lên thần sắc đau đớn, mẹ Ninh mặc dù cảm thấy có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ninh Vân Thành, phẫn nộ lại vượt lên tất thảy, càng nhìn người nhà họ Cố càng cảm thấy buồn bực, vội vàng muốn đuổi người đi:
“Gia đình tôi không dám kết thân với loại như các người, hôm nay coi như mấy người đi sai đường vào nhầm nhà, con gái tôi khó khăn lắm mới từ nước ngoài trở về, tôi cũng không tiễn nữa!”
Vừa nghe thấy lời này, Ninh Vân Thành nhất thời khẩn trương, cũng không thèm để ý cổ tay đau đớn đến nỗi hắn phải kêu lên, vội vàng mở miệng nói: “Mẹ, như vậy sao được?”
“Sao lại không được?” Mẹ Ninh nhìn đứa con trai của mình, giận đến mức chỉ muốn tát cho nó một cái, bà sợ nếu chồng mình nói chuyện sẽ gay go hơn, làm cho tình phụ tử không thể hòa dịu, cũng sợ ba Ninh tức giận không tốt cho sức khỏe, dù sao cũng lớn tuổi rồi, bởi vậy bà nhanh chòng phất tay nói:
“Nếu anh có bản lĩnh, anh tự cưới cô ta đi, đừng có tìm chúng tôi!” mẹ Ninh nói xong, trong lòng có chút hối hận, nghĩ trong lòng có phải mình đối xử với con trai quá hung ác hay không, từ nhỏ tới lớn bà cũng chưa dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Ninh Vân Thành bao giờ, bà đang đợi con trai nhượng bộ, bà cũng thuận thế xuống đài, ai ngờ Ninh Vân Thành từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi, lúc này không nhìn thấy tấm lòng của mẹ Ninh, chỉ thấy những người có khả năng là mẹ vợ tương lại của mình mang khuôn mặt trách cứ hắn, bởi vậy thẹn quá hóa giận, vung tay đỡ Cố Doanh Tích đi ra ngoài:
“Đi thì đi! Mẹ xem như chưa từng có đứa con trai này đi, đến lúc đó đừng tìm con trở về!”
Thái độ của hắn như vậy, làm cho mẹ Ninh tức đến mức suýt ngã ngửa, vốn dĩ muốn dỗ dành con trai, nhưng lúc này nhìn thấy hắn tâm địa sắt đá chỉ vì một người phụ nữ mà từ bỏ mẹ của mình, trong lòng tất nhiên là thấy không vui, cũng bỏ đi ý nghĩ muốn gọi hắn quay lại, tức giận tới mức tùy ý Ninh Vân Thành kéo Cố Doanh Tích đi ra ngoài.
Mặc dù bà tức giận con trai của mình, nhưng trong lòng mẹ Ninh hận nhất chính là Cố Doanh Tích, ai có thể ngờ được Cố Doanh Tích mặc dù đã có Ninh Vân Thành ở bên cạnh, nhưng trong lòng cô ta đối với sự trở lại của Ninh Vân Hoan, đem tất cả những chuyện tốt của cô ta nói ra làm cho cô ta vô cùng không thoải mái, cô ta cảm thấy mình chẳng làm gì cả, lại bị Ninh Vân Hoan bức tới đường cùng, lúc này vừa tức giận vừa oán hận cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, giãy dụa thoát khỏi cánh tay của Ninh Vân Thành, quay đầu lại nói với Ninh Vân Hoan:
“Tại sao? Em đã có được Lan Cửu ca, chị hi vọng em đừng cướp đi Doãn ca của chị nữa.”
Trước mặt ba Ninh mẹ Ninh, còn có cả Ninh Vân Thành, lời nói này của Cố Doanh Tích làm tất cả mọi người câm nín, sắc mặt Cố Nhàn vô cùng xấu hổ, hận không thể bóp cổ con gái, ba Ninh không đợi bà ta mở miệng, ông xanh mặt nói:
“Nếu cô đã có công tử nhà họ Tạ, thì cũng đừng có quấn quýt không buông Ninh Vân Thành nhà chúng tôi nữa!”
Lời nói của ba Ninh vừa nói ra, Cố Doanh Tích giống như bị sét đánh, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó giống như là thất hồn lạc phách, cắn chặt môi, đôi mắt hàm chứa nước mắt, thân mình lung la lung lay, lúc này mới ai oán thiết tha nhìn Ninh Vân Thành, bờ môi run run, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Em yên tâm!” Ninh Vân Thành bị người trong lòng nhìn một cái như vậy, thân mình liền chấn động: “Ai cũng không thể ngăn cách chúng ta, kể cả ông trời cũng không thể!”
Ninh Vân Hoan ở một bên không tự chủ được vuốt vuốt một tầng da gà rớt xuống đất, trong khi cô cảm thấy ghê tởm không nói nên lời, Cố Doanh Tích lại đánh cho cô một kích trí mạng, cô ta “bùm” một tiếng quỳ xuống, giống y hệt vừa rồi mẹ cô ta Cố Nhàn cũng quỳ như vậy, quỳ trước mặt ba Ninh, dùng đầu gối di chuyển giống như dùng bàn chân di chuyển mà bước đi vài bước, lúc này mới khóc lên nói: “Cầu xin bác, cầu xin bác thành toàn cho chúng con.”
Vừa rồi còn nói muốn Doãn ca gì đó, đến nay lại nói ba Ninh thành toàn cho cô ta với Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan liền cảm thấy thế giới này điên đảo rồi, không biết là do thế giới quan của cô quá cứng nhắc, hay là do nữ chủ cho rằng buồn nôn mới là đúng đắn, cô ta cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất tình thánh sao, muốn trái ôm phải ấp thì thôi đi, nay còn trực tiếp nói ra thành lời nữa chứ.
Sắc mặt của ba Ninh cũng vô cùng khó coi, giống như ăn phải ruồi bọ vậy, ghê tởm tơi mức trừng mắt nhìn mà không nói được lời nào, Ninh Vân Thành lại có một bộ dáng vô cùng áy náy đối với một mảnh tình thâm của cô ta, hai người nhìn nhau một hồi, không nhịn được đều có bộ dáng nghẹn ngào.
Tình cảnh như vậy không chỉ làm Ninh Vân Hoan không thể tiếp tục nhìn, ngay cả ba Ninh mẹ Ninh cũng tức giận công tâm, ba Ninh tuổi tác đã cao, một mình chống đỡ công ty nên sức khỏe vốn không tốt lắm, lúc này Ninh Vân Hoan không muốn chỉ vì Cố Doanh Tích mà làm cho ba mình đổ bệnh, thời gian cô ở cùng nữ chủ ở kiếp trước vô cùng dài, đã sớm đối với loại cảm giác ghê tởm này luyện ra một thân kháng thể rồi, bởi vậy lúc này cô cố gắng kiềm chế sự chán ghét, mặt lạnh đuổi người:
“Các người đã tình thâm ý trọng như vậy, anh liền nhanh chóng mang cái loại bát vương gia đội nón xanh này đi đi (chắc là người chuyên nɠɵạı ŧìиɧ).” Cô vốn dĩ đã nhìn Ninh Vân Thành không thuận mắt rồi, nhân cơ hội này đuổi hắn ta đi, miễn cho đến khi mình rời đi, Ninh Vân Thành lại quay lại dỗ dành mẹ Ninh làm cho bà mềm lòng, tạo chỗ trống cho Cố Doanh Tích kia chui vào Ninh gia.
Đời trước mặc dù cô đã chết, nhưng một đời trùng sinh này, ai cũng không thể cướp đi những thứ của cô, đời trước Ninh Vân Thành lừa mất quyền thừa kế của cô, đời này Ninh Vân Hoan cũng muốn Ninh Vân Thành nếm thử tư vị tuyệt vọng của hai bàn tay trắng.
“Chậm đã!” Ba Ninh đợi con gái mở miệng đuổi người xong, lúc này mới lạnh lùng nói: “Cố tiểu thư, phiền cô thu dọn những đồ của cô đi đi.” biểu tình của Ninh Vân Hoan có chút cứng ngắc, không ngờ trước đây Cố Doanh Tích lại có bộ dáng giống như sống trong chính ngôi nhà của cô ta như vậy, trong lòng cô vô cùng tức giận hành vi cõng rắn cắn gà nhà của Ninh Vân Thành, cũng buồn bực bản thân mình một năm nay kết hôn sinh con mà quên đi năng lực độc hại của nữ chủ có bao nhiêu cường đại, làm cho cô ta thừa cơ lấn tới.
May mà cô trở lại không quá muộn, chỉ cần có cô ở đây, Cố Doanh Tích dù có nằm mơ cũng đừng mong lấy được một đồng một hào của Ninh gia!
Lời nói của ba Ninh thốt ra, Cố Doanh Tích mới làm ra bộ dáng bị vũ nhục, khóc ngã vào lòng Cố Thiếu Đào ở bên cạnh, Ninh Vân Thành xanh mặt, hừ lạnh, vẻ mặt không vui bước lên lầu.
“Người nhà họ Ninh, vũ nhục hôm nay các người mang tới cho chúng tôi, tôi sẽ nhớ kỹ!” ánh mắt Cố Thiếu Đào lướt qua một vòng quanh người ba Ninh, lúc nayg mới lạnh giọng nói: “Chị tôi hôm nay bị các người đuổi đi, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cho tất cả các người cút ra từ chính căn nhà này!”