Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 73: Tuyệt đối có âm mưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn ra được, mọi người cũng không phải là quá mê muội đối với Mộc Phong.

Giống như gia trưởng trước đây từng nói, hài tử của người khác thế nào thế nào, nói càng nhiều, kỳ thật là kéo cừu hận.

Huống chi đám người giáo sư, chẳng qua là cảm thấy nếu hệ của mình xuất ra một cái điển hình như vậy, liền sẽ kí©h thí©ɧ những bạn học khác, nếu càng có nhiều người gây dựng sự nghiệp thành công, đây chính là vinh dự cùng thành tích của lão sư, tương lai lúc chiêu sinh mà kéo ra, vậy cũng thật dễ nhìn a!

Nhóm lão sư chỉ trọng huy hoàng, ngược lại các bạn học lại thực tế hơn một chút, có ít người muốn học theo Mộc Phong, nhưng dù sao bước thứ nhất muốn bước ra, sản phẩm không giống với thị trường, đi chỗ nào tìm đây?

Đối mặt với của châm chọc của các bạn học, Dương Lam Nhi cười khan một tiếng, cảm thấy Mộc Phong đồng ý đến giảng bài cho mọi người, truyền thụ kinh nghiệm thành công của mình, thuần túy chính là ngốc, có nhiều thứ, gã muốn giải thích như thế nào?

Dương Lam Nhi có thể nghĩ đến, những người khác cũng có thể nghĩ đến, ào ào nhìn có chút hả hê nói ra: “Ngày mai Mộc Phong đến, ta phải hỏi hỏi, sản phẩm kia là từ nơi nào đến? Nếu ta có thể có loại sản phẩm này, ta cũng có thể thành công vậy a!”

“Đúng vậy, Firewall Software, không có bất kỳ khảo nghiệm nào, liền đưa ra thị trường, khi đó gã nghĩ như thế nào a?”

“Còn có a, thời điểm công ty vừa mới mở, trừ hai người Mộc Phong, cái Quản lý quan hệ xã hội tiêu thụ kia là như thế nào đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm? Dùng sắc • dụ sao?” Có người vừa nói như thế, mọi người liền cười đến có chút bỉ ổi, Hồ Mị Nhi là cái dạng gì, phần lớn người đều thấy được, cỗ quyến rũ mạnh mẽ chết người kia, thật giống như không có lúc nào là không câu dẫn người.

“Uy uy, các ngươi hỏi thì hỏi, dù sao cũng đừng quá đáng như vậy, cẩn thận sinh viên kiệt xuất của chúng ta mang thù, sau đó thì trả thù.” Dương Lam Nhi nghe thấy rất vui vẻ, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở mọi người như trước, chớ nói lời nói lung tung.

Hồ Mị Nhi là nữ nhân của Mộc Phong, vạn nhất nói được quá mức, chỉ sợ Mộc Phong lại âm thầm ghi hận.

“Ai nha, trả thù a, mình rất sợ a...” Chúng bạn học trêu chọc, cũng đem nhắc nhở của Dương Lam Nhi nhớ ở trong lòng.

Bạn học ở khoa Quản lý doanh nghiệp, không phải là gia tộc có sản nghiệp, liền là dốc lòng muốn ở đây vượt hơn hẳn mọi người, cho nên, đạo lý hòa khí sinh tài, không dễ dàng cùng người kết thù đều hiểu, tự nhiên cũng không hết sức nhằm vào Mộc Phong.

Ngày thứ hai, Dương Lam Nhi cố ý đi nghe Mộc Phong giảng bài, kì thực là muốn đi xem kịch vui.

Người đến nhiều vô cùng, có chút bạn học căn bản không liên quan đến hệ học của mình, thuần túy là sùng bái mê luyến Mộc Phong mà đến.

Quả nhiên, có vài người không phục hướng về Mộc Phong đưa ra câu hỏi, những câu chọc vào trái tim của Mộc Phong, đều là một chút bộ phận mà gã không thể giải thích, cực lực muốn giấu giếm.

Hỏi đến nóng nảy, nhóm người hâm mộ Mộc Phong liền sẽ gấp rút giúp gã, ngắt lời, hoặc là khiển trách người xem hỏi vấn đề, cho đến khi đem những thứ tìm cớ kia nhìn đến thẹn thùng.

Cho nên, đến cuối cùng, Mộc Phong cũng kinh sợ mà không nguy hiểm nói xong bài, còn thu hoạch một nhóm vinh dự, người muốn đến tìm tra cơ bản không có đạt được mục đích gì.

Dương Lam Nhi chỉ có thể cảm thán, fan cái gì, quá hung tàn.

Không muốn cùng người khác chen lấn, Dương Lam Nhi đợi mọi người đều đi không sai biệt lắm, mới chậm chạp ra cửa, màn kịch vui hôm nay này mặc dù kết quả không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, nhưng đến cùng là giải trí cho nàng, làm cho tâm tình nàng lại tốt.

Nhưng, vừa bước ra khỏi cửa phòng học, Dương Lam Nhi lại mê, trông thấy một người khiến tâm tình người ta kém đi rất nhiều.

“Lam Nhi, đợi chút.” Mộc Phong chậm rãi đã đi tới.

Khóe miệng Dương Lam Nhi rụt rụt, người này đem đường đi ngăn cản, nàng không muốn đợi đâu, nhưng thành công sao?

Trông thấy Mộc Phong hiện tại, thực sự rất có điểm mị lực, không có nghèo cùng hận đời trước kia, hiện thời khắp người đều là tự tin cùng giàu có, khó trách nguyên chủ về sau càng ngày càng yêu thích gã đến không thể tự kiềm chế, ngươi không thấy hiện tại có bao nhiêu bạn học nữ cũng si mê gã sao? Nói không chừng, nam cũng có a!

Thấy Mộc Phong nãy giờ không nói gì, hướng thẳng nàng nháy mắt, mặt Dương Lam Nhi đều đen: “Ngươi đến cùng có chuyện gì? Không có chớ cản đường.”

Mợ nó, hướng nàng phóng điện sao? Nhưng tư sản này còn kém một chút, dù con mắt nam nhân này có thả tới rút gân, Dương Lam Nhi cũng không thấy có điện.

Dương Lam Nhi thật muốn để Mộc Phong đi xem một chút đôi mắt phượng câu • hồn của Tần Mục Diễm kia, người ta có là không phóng, cũng điện lực mười phần.

“Lam Nhi, chúng ta, vì cái gì sẽ biến thành dạng này?” Mộc Phong sững sờ, lập tức đổi một vẻ mặt u buồn đau thương.

Dương Lam Nhi khinh bỉ nhìn gã: “Vì cái gì? Ngươi lại không biết? Chẳng lẽ ngươi hiện tại muốn nói trách nhiệm ở trên người ta? Không có toàn tâm tiếp nhận ngươi hoa tâm phong lưu? Mộc Phong, ngươi cảm thấy chỉ số thông minh của ta rớt đến số lẻ sao?”

Ngoài miệng không buông tha người, Dương Lam Nhi lại cảm thấy có chút cảnh giác, Mộc Phong đến như thế là có ý gì? Tổng cảm giác không thích hợp, tuyệt đối có âm mưu...

Mộc Phong nghẹn: “Lam Nhi, lời nói của em từ lúc nào không buông tha người như thế?”

Có loại bị tính kế rợn cả tóc gáy, Dương Lam Nhi rất không kiên nhẫn ứng phó với cặn bã nam này: “Ta với ngươi không quen, xin đừng gọi đến thân mật như thế, nếu như không có việc gì xin nhường đường, lại nói những thứ kia có hay không đều được, đến cùng ai phải xin lỗi ai? Lúc trước ngươi làm cái gì, ta cũng có chứng cớ, ta cũng không sợ ngươi đổi trắng thay đen.”

Vừa nghe cái gì chứng cớ kia, mặt Mộc Phong đều đen, hít sâu mấy hơi, đều không thể đem ngọn lửa kia triệt để đè xuống.

“Như thế nào, ba đóa hoa khôi của trường, một cái Hồ Mị Nhi vẫn không thể thỏa mãn ngươi? Nghe nói gần nhất còn cùng một Đại minh tinh thân nhau?” Dương Lam Nhi cũng cảm giác mình bắt đầu không cần tiết tháo, cặn bã nam trước mặt này rất đáng hận: “Chậc chậc, làm thanh mai trúc mã, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, cẩn thận hư thận...”

Mặt Mộc Phong triệt để đen, cơn tức không giảm, nơi nào còn nhớ rõ chính mình muốn làm cái gì?

Thừa dịp Mộc Phong không chú ý, Dương Lam Nhi từ bên cạnh đi qua, chỉ lưu lại cho mỗ cặn bã nam một bóng lưng xinh đẹp tiêu sái.

Giờ phút này, Dương Lam Nhi cảm thấy sảng khoái, kỳ thật lúc đọc tiểu thuyết, nàng liền rất muốn nói với nam chủ như thế, ngày ngày cùng nữ nhân XXOO, ban đêm còn ngự nhiều nữ, thật không sợ thiệt thòi sao? Hiện thời coi như ở trước mặt Mộc Phong nói ra, Dương Lam Nhi cảm giác mình viên mãn.

Vẻ mặt Mộc Phong hơi có chút vặn vẹo, mang theo vài phần tàn nhẫn.

“Phong, như thế nào?” Đông Phương Y cùng Văn Khiết Nghi không biết rõ từ nơi nào xuất hiện, nhìn mọi nơi không thấy thân ảnh của Dương Lam Nhi, Đông Phương Y có chút không thể chờ đợi được hỏi.

“Chẳng có gì đặc sắc, nàng ta đối với anh đã không có bất kỳ tình nghĩa gì.” Sắc mặt Mộc Phong không tốt lắm, nhưng cũng không có hướng Đông Phương Y phát giận.

“Như thế nào lại vậy? Tình cảm thanh mai trúc mã của các anh nhiều năm như vậy, nữ nhân này nói như thế nào quên liền quên?” Văn Khiết Nghi không biết rõ, tựa hồ hoàn toàn không hiểu tâm lý của Dương Lam Nhi.

Nhìn thấy Đông Phương Y cùng Văn Khiết Nghi, Mộc Phong lại nghĩ tới chứng cớ mà Dương Lam Nhi vừa mới nói đến, tâm tình càng kém.

“Kia còn có thể thế nào? Dương Lam Nhi từ trước thích sạch sẽ, nàng ta tận mắt thấy chúng ta... Làm loại chuyện đó, sự tình lại qua lâu như thế, nàng ta nơi nào còn sẽ cho anh cái sắc mặt tốt gì?” Mộc Phong cảm thấy, hôm nay đến tìm Dương Lam Nhi như thế, thật ra là một loại sai lầm.

Sắc mặt của Đông Phương Y cùng Văn Khiết Nghi cứng đờ, sự kiện kia, cũng đã thành khúc mắc của hai người bọn họ.

“Đã như vậy, lấy cảm tình của Dương Lam Nhi lúc trước đối với anh, vì sao không phải là vì yêu sinh hận? Ngược lại buông tay được tiêu sái như thế?” Đông Phương Y đè xuống không thoải mái trong nội tâm, kỳ quái hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »