Nghe vậy, Dương Lam Nhi một bộ quả nhiên là thế, nàng liền nói, một cái bạn nhảy sao có thể có bản lĩnh này, trừ muốn ẩn giấu ở giang hồ, làm sao lẫn thành dạng này?
Bất quá, ngẫm lại cũng là mê muội, bạn nhảy chính của đại minh tinh cư nhiên bị đổi, nếu sát thủ lựa chọn làm nhân vật này, Diệp Nhạc Luân còn có đường sống?
Một đám người, kể cả nhiều nhân viên bảo an như thế thế nhưng không có một ai phát hiện.
Cho dù là hóa trang đậm đặc xong, ngũ quan có biến hóa quá lớn, nhưng dù sao cũng coi như là người quen a!
Phỏng đoán Tây Trầm cũng nghĩ đến vụ này, nên sau đó sợ lau cái trán đổ đầy mồ hôi một cái, may mắn là bạn không phải địch.
Chờ đợi là gian nan, Tây Trầm cũng được cho là người đại diện kim bài trong nghề, trong một lát này lại hoàn toàn không trấn tĩnh được.
Đi lại vài vòng, y không khỏi cùng Dương Lam Nhi nói chuyện: “Kỳ thật, ở trước khi mở nhạc hội lưu động, chúng ta đã nhận được tin tức, có người muốn mệnh của Diệp Nhạc Luân.”
“Vậy tại sao còn muốn mở?” Dương Lam Nhi bừng tỉnh, khó trách mới vừa rồi nghe nàng nói cái gì bắn chết, mấy người này thế nhưng không có điểm ngoài ý muốn, còn phản ứng cực kỳ nhanh chóng an bài bảo vệ.
“Tên đã trên dây, không phát không được a! Khi đó công ty vì nhạc hội lưu động đã làm trước giai đoạn chuẩn bị, đã đổ vào lượng lớn tài chính, sân bãi, thời gian đều chọn tốt lắm, đồng thời vé vào cửa đã dự bán, nếu nhạc hội này đột nhiên không mở, nhân khí của Diệp thiên vương ít nhất phải trượt hơn một nửa.”
Tây Trầm than thở: “Muốn nói rõ chân tướng? Cắt, sát thủ cái gì, ai tin a? Còn như lý do hoàn mỹ khác, cũng đền bù không được lần tổn thất này, rất có thể khiến Diệp Nhạc Luân ở trong khoảng thời gian ngắn không thể đánh thẳng vào Ca Thần.”
Thì ra là như vậy, tin tức tựa hồ còn rất phức tạp a, bất quá, độc thủ phía sau màn cũng lựa chọn thời gian rất khéo léo a, khẳng định biết rõ Diệp Nhạc Luân không thể buông tha cho tuần diễn này.
“Cạnh tranh ác ý? Hay là thù riêng của Diệp đại thúc?” Dương Lam Nhi tự giác thế giới sau khi xuyên việt, quả nhiên long trời lở đất.
“Tra tới tra lui, tựa hồ là cái fan cấp tiến, nhưng không có chứng cớ.” Tây Trầm cũng không sợ nói cho Dương Lam Nhi nghe, nhìn nàng có thể phát hiện tình huống, cũng tự mình đi điều tra chỗ của sát thủ liền biết, tiểu cô nương này kỳ thật cũng không đơn giản.
“...” Dương Lam Nhi lặng yên.
Nàng chính là nghĩ phá đầu, cũng sẽ không nghĩ đến, chân tướng của sự tình thật không ngờ... Hố người.
“Fan?” Dương Lam Nhi cảm thấy phổi đau nhức: “Nếu đã là fan, tại sao phải gϊếŧ thần tượng? Còn dùng phương thức rõ ràng như thế, sẽ không sợ sau đó chạy không thoát, bị cả xã hội khϊếp sợ?”
Tây Trầm nhìn ý tứ sâu xa Dương Lam Nhi một cái: “Ngươi biết cái gì gọi là không chiếm được người, liền phá hủy người không? Kẻ đó chính là nghĩ dẫn tới chấn động, khiến tất cả mọi người nhắc tới Diệp Nhạc Luân, đều tuyệt sẽ không đổ vào kẻ đó, dạng này, kẻ đó cùng Diệp Nhạc Luân liền đổi một loại phương thức vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Dương Lam Nhi nghe được trợn mắt há hốc mồm, vẫn còn có loại chuyện này?
Có dạng fan này, cũng không biết Diệp Nhạc Luân nên khóc hay nên cười đâu?
“Thế nhưng não tàn như thế? Coi là đang quay TV điện ảnh sao?” Dương Lam Nhi hoàn toàn không thể lý giải, thật sự là quá hung tàn.
Mười phút này rất dài đằng đẵng, dường như qua nhiều cái thế kỷ, nhạc hội của Diệp Nhạc Luân cuối cùng ở trong sự lưu luyến không rời của fan mà kết thúc.
Dưới sân khấu, Diệp Nhạc Luân liền chống tường ngồi trên đất, chân y đã nhuyễn đến không có bất luận cái tri giác gì, thấy Dương Lam Nhi xuất hiện ở trước mặt, còn rất kinh hãi: “Ngươi tới hậu trường làm gì? Tây Trầm, đưa nàng rời đi, bên trong rất nguy hiểm.”
“Thôi đi, nàng so với ngươi lợi hại hơn nhiều, vị trí của sát thủ là nàng tìm được.” Tây Trầm khinh bỉ nhìn Diệp Nhạc Luân một cái, cái tên này ở phía trước thì bình tĩnh vô cùng, phía sau còn không phải là biến thành người bình thường, y còn tưởng rằng này tên này thật không sợ, lúc trước không phải muốn tiếp tục nhạc hội, nói đến cái kia cây ngay không sợ chết đứng a!
Sắc mặt Diệp Nhạc Luân xanh xanh trắng trắng, sau khi thả lỏng, đã vô lực nói cái gì nữa, chỉ phất phất tay, để Tây Trầm bảo vệ Dương Lam Nhi.
Lúc này, Tây Trầm cùng Dương Lam Nhi mới thả sự chú ý tới trên người bạn nhảy khách mời kia.
Hoá trang tựa hồ có chút che giấu ngũ quan của nàng ta, khiến người ta nhìn không rõ lắm.
Cũng không phải nói tay nghề hóa trang của người này rất kém cỏi, mà là quá tốt, rõ ràng là ngũ quan hiện rõ, lại không có cố ý che giấu, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất mơ hồ, phỏng đoán quay người lại liền sẽ đem này khuôn mặt này quên đi.
Dương Lam Nhi ngầm vụиɠ ŧяộʍ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy thủ đoạn này dùng ở Thế Giới Ngầm, thì rất dễ dàng làm nhiệm vụ.
“Xin hỏi, cô là...” Tây Trầm nói được có một ít tâm.
“Ta là ai cũng không trọng yếu.” Nữ nhân kia dáng người mảnh mai, vóc dáng cao gầy, hơn nữa xuyên một đôi giày cao gót nhọn, tỏ ra càng thêm yểu điệu.
“Trọng yếu là...” Vẻ mặt của nữ nhân cùng thanh âm đều rất lạnh, hoàn toàn là một bộ khuôn cách nữ thần cao quý lãnh diễm, muốn nói khí tràng, cũng không thấp hơn bao nhiêu so với đại minh tinh Diệp Nhạc Luân này, ở trên đài, đó là nàng ta đã cố ý thu liễm.
Khi đang nói chuyện, nữ nhân liếc mắt nhìn sang Dương Lam Nhi, trong con mắt mang cảnh giác cùng lạnh lùng: “Ngươi là đến đoạt làm ăn cùng ta?”
Người khác nghe không hiểu ra sao, Dương Lam Nhi chính là sững sờ liền hiểu ra: “Không phải, Diệp đại thúc là bằng hữu của ta.”
Nghe lời nói của nữ nhân này, Dương Lam Nhi liền biết, nàng ta là người ở Thế Giới Ngầm, còn tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Diệp Nhạc Luân, mới cùng sát thủ chống lại.
Nghĩ đến đây, Dương Lam Nhi cũng có một trận ảo não, gần nhất nàng rất ít đi lên quan võng ở Thế Giới Ngầm, cho dù đi cũng sẽ trực tiếp che giấu nhiệm vụ gϊếŧ người, đối với nhiệm vụ bảo vệ, nàng cũng không có hứng thú gì, cho nên không hề chú ý, thế cho nên cũng không biết rõ, có người trực tiếp phát nhiệm vụ ở trên quan võng, muốn mua mệnh của Diệp Nhạc Luân.
Nếu đã sớm nhìn thấy, nàng cũng có thể có chỗ chuẩn bị sớm một chút a, tối nay cũng không trở thành bị đánh trở tay không kịp.
Phỏng đoán bị xưng hô Diệp đại thúc kia của Dương Lam Nhi lôi đến, vẻ mặt của nữ nhân cứng đờ, là lạ quay đầu lại nhìn Diệp Nhạc Luân một cái, lại có người dám gọi Diệp thiên vương là đại thúc? Thế giới này quả nhiên kỳ lạ.
“Không phải liền tốt.” Nữ nhân lạnh lùng nói một câu, liền không lên tiếng nữa, mà là đứng ở bên cạnh Diệp Nhạc Luân, một bộ tư thái bảo vệ. Nàng ta cũng biết rõ, sát thủ cũng không có buông tha cho nhiệm vụ, cho nên nhiệm vụ của nàng ta tạm thời còn tiếp tục đi!
“Các ngươi... Đang nói cái gì?” Vẻ mặt của Tây Trầm mờ mịt.
“Không nói gì, yên tâm đi, nàng ta sẽ bảo hộ Diệp đại thúc.” Dương Lam Nhi hàm hồ nói ra.
Dương Lam Nhi còn lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy tiếp xúc đến người thi hành nhiệm vụ “Đồng hành”, đối với nữ nhân này hơi có chút hiếu kỳ, nhưng nàng ta cực kỳ lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, một lúc sau, liền mất hứng thú, không chú ý nữa.
Sự tình có người bắn chết Diệp Nhạc Luân, tự nhiên không để cho tất cả mọi người biết rõ, chỉ giới hạn ở vài cái tâm phúc.
Thấy Diệp Nhạc Luân xuống sân khấu, liên tục xụi lơ nghỉ ngơi, còn đều cho rằng y là mệt mỏi, cả đám thu dọn đồ đạc đều rón rén, bảo trì yên tĩnh.
“Diệp đại thúc, ngươi còn có thể đi hay không a?” Dương Lam Nhi thấy Diệp Nhạc Luân khôi phục một chút, liền cười đùa nói, bầu không khí quá trầm trọng, làm người ta khó chịu: “Nếu không, chưa khỏi bệnh? Hoặc là bị thương? Hay là mệt mỏi đi cũng tốt a, để người ta khiêng ngươi ra ngoài.”